Cố Vân Đông “Ha” một tiếng, một quyền đánh vào trên bụng của hắn.
Lượng Tử thiếu chút nữa nôn ra, mở to hai mắt nhìn gian nan mắng, “Xú…nha đầu.”
Người nhà Lượng Tử bên kia mới vừa chạy đến vừa nhấc mắt liền thấy được một màn này, lập tức xông lên muốn đánh nàng “Ai cho phép tiện nha đầu ngươi, vừa mới đến thôn chúng ta liền dám đối phó với người trong thôn, khi dễ chúng ta sao?”
Người đang mắng chửi chính là nương của Lượng Tử Kim Nguyệt Hương, người hơn bốn mươi tuổi.
Dẫn đầu xông lên muốn động thủ đánh nàng là cha của Lượng Tử Hồ Tiền Lai, lực đạo mạnh mẽ kia hướng đầu nàng đánh xuống.
Nhưng mà hắn vừa đến trước mặt Cố Vân Đông, liền nghe được một tiếng cười lạnh, ngay sau đó bụng đau xót, người liền bị văng thật mạnh về phía sau.
“Chậc.” May mắn cho hắn là hắn cũng cao lớn khỏe mạnh, bằng không hắn cũng sẽ không ngã ra sau như vậy, mà là bay ra sau.
Nhưng ngay cả như vậy, một cước này của Cố Vân Đông, vẫn là làm quần chúng đang vây xem sửng sốt, nguyên bản Kim Nguyệt Hương vừa mắng vừa chạy tới cũng đột nhiên ngừng lại, thanh âm nghẹn trong cổ họng không nhấc lên được nữa, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Hiện trường, yên tĩnh.
Cố Vân Đông thu hồi chân, vỗ vỗ ống quần, lúc này mới cười hỏi, “Vừa đến liền kêu đánh kêu gϊếŧ, rõ ràng là nhi tử các ngươi đi ăn trộm bị nhà ta bắt được, các ngươi thân là cha mẹ không cảm thấy hổ thẹn xin lỗi thì thôi, ngược lại còn tìm cách gấy phiền toái cho khổ chủ ta. Có cha mẹ như các ngươi, trách không được nhi tử đi làm trộm cắp.”
Một tiếng này của nàng, rốt cuộc làm mọi người phản ứng lại.
Kim Nguyệt Hương vội vàng chạy đến bên người Hồ Tiền Lai, đem người nâng dậy.
Hồ Tiền Lai kinh ngạc, bụng hắn bây giờ quá đau, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ lực chân của nha đầu này lớn như vậy, ngang với sức lực của một nam nhân thành niên.
Hai người tức khắc không dám động thủ trước, nhưng nhìn nhi tử của mình vẫn còn bị trói ở nơi đó, vẫn là đau lòng tức giận, chỉ có thể lui xa một chút rồi mắng: “Nhi tử ai là trộm cắp chứ? Ngươi mới là tặc, hay là chính ngươi lúc đang làm chuyện xấu gì đó bị nhi tử của ta phát hiện lại còn muốn đổ cái danh này lên đầu nhi tử của ta? Ta xem ngươi còn nhỏ tuổi mà cả ngày trang điểm quyến rũ không đứng đắn, không chừng tối qua làm chuyện gì bị nhi tử nhà ta vừa vặn bắt gặp, hiện tại tặc lại kêu người khác là tặc đi.”
Đau đớn trên bụng Lượng Tử rốt cuộc cũng giảm bớt, hắn không thấy được một màn phụ thân của chính mình bị đá bay, sau một lúc hồi thần liền nghe được lão nương nhà mình đang mắng người, vội liên tục gật đầu phụ họa nói, “Đúng đúng đúng, chúng ta chính là phát hiện nàng cùng người khác không minh bạch, làm bại hoại không khí của thôn chúng ta, mới có thể đến xem muốn bắt gian, không nghĩ tới nam nhân kia còn có chút quyền cước, đem bốn người chúng ta đánh hôn mê.”
Hắn nói nói liền cảm giác chính mình phảng phất đã tìm kiếm được chân tướng của sự thât, nói càng thêm hưng phấn, “Nam nhân kia buổi tối hôm trước bắt được chúng ta, liền đem chúng ta nhốt ở trong phòng, đánh suốt một ngày a. Các ngươi nhìn xem vết thương trên mặt của chúng ta, chính là vì như vậy đấy, chính là vì bị đánh cho nên chúng ta phải nhận tội là chính mình trộm tiền.”
Lượng Tử càng nói càng cảm thấy là có chuyện như vậy, nếu không bọn họ đêm qua như thế nào vừa vào sân đã hôn mê đâu? Ngày hôm qua còn đói bụng một ngày bị đánh một ngày.
Hắn mới không tin một bé gái như Cố Vân Đông có thể làm được chuyện này, khẳng định có nhân tình.
Cố tình hắn nói thật đúng là giống như một câu chuyện thật sự, thôn dân vây xem nghe còn cảm thấy có chút đạo lý, một đám châu đầu ghé tai bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Lưu Quế Hoa đang ăn hai dưa cũng ‘phi’ một tiếng hướng phun chính xác vỏ hạt dưa lên mặt Lượng Tử, “Ngươi có biết xấu hổ hay không, bản tính của ngươi người nào trong thôn chúng ta ai không biết? Đức hạnh trộm cắp mọi người đều rõ ràng. Hướng trên người một tiểu cô nương hắt bát nước bẩn, ngươi cũng không sợ gặp báo ứng sao?”Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 72: Bát nước bẩnLượng Tử hung tợn trừng nàng: “Ta như thế nào hắt nước bẩn? Lại không phải chỉ có mình ta thấy, không tin ngươi hỏi bọn Thung Tử một chút xem, có phải hay không?”