Nhìn Cố Vân Đông vừa mới sinh ra không bao lâu, Cố Đại Giang cùng Dương thị suy xét hồi lâu, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp,
Lúc ấy Dương thị còn chưa có bị ngu dại, Triệu thị cũng bởi vì làm hại nàng khó sinh có chút chột dạ, lúc đại phu nói rằng nàng khả năng về sau sẽ không sinh được hài tử, Cố Đại Giang lại nổi trận lôi đình đòi phân gia.
Cố lão đầu cùng Triệu thị cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Đại Giang nổi nóng như vậy, đều có chút bị dọa sợ. Sợ hắn bị buộc nóng nảy không quan tâm tất cả cùng toàn gia đồng quy vu tận. Bởi vậy khi một nhà ba người một lần nữa trở lại nhà cũ Cố gia, cuộc sống cũng không còn quá khổ sở như trước.
Triệu thị cũng chỉ dám ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, chứ không dám đánh Dương thị nữa. Vì thế Cố Vân Đông đã được trải qua mấy năm sống cuộc sống yên ổn, cho đến khi Cố Vân Thư được sinh ra, chột dạ của Triệu thị liền như không cánh mà bay, lại bắt đầu hạch sách Dương thị.
Chờ đến sau khi sinh ra Cố Vân Khả, Triệu thị liền chứng nào tật nấy, cố tình Dương thị sau nửa năm sinh tiểu nữ nhi, một lần đi bờ sông giặt quần áo, vô ý trượt chân, đầu đập vào tảng đá, lúc tỉnh lại thì người đã thần trí không rõ.
Cố Đại Giang một mặt tìm cơ hội mang Dương thị đi huyện thành xem đại phu, một mặt lại muốn chiếu cố mấy hài tử, vội đến sứt đầu mẻ trán, trong nhà rất nhiều sự tình đều không rảnh lo, còn gặp gỡ thiên tai, ý nghĩ phân gia càng là hy vọng xa vời.
Nhưng hiện tại bất đồng, bọn họ chạy nạn tới Tuyên Hòa phủ, không nói Cố lão đầu cùng tộc trưởng đã quản không đến trên người các nàng, hiện giờ bọn họ còn có thể quang minh chính đại lập hộ.
Cố Vân Đông không có một chút quan niệm gì về việc có gia tộc hay không có gia tộc, đời người rất ngắn, sống thư thái mới là quan trọng nhất.
Nhưng đây chỉ là quan điểm của một mình nàng, Dương thị cùng Cố Vân Khả không hiểu, Cố Vân Thư đã có thể nêu ý kiến, cũng muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Cho dù là…chọn sai.
Quả nhiên, Cố Vân Thư nghĩ đến cuộc sống trước kia của chính mình ở quê hương, nghĩ đến bộ dáng cha bị tộc trưởng đá một chân cũng không thể đánh trả, nghĩ đến ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn phải bị đánh mắng, nghĩ đến tỷ tỷ muội muội của mình bị đường tỷ khi dễ còn phải bị nãi nãi bạt tai.
Cố Vân Thư lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Không quay về, không muốn trở về.”
“Ngươi xác định?”
Cố Vân Thư thực kiên định: “Xác định.”
Cố Vân Đông mỉm cười, lại sờ sờ đầu hắn: “Vậy thì không trở về.”
Kha biểu cô buông rổ kim chỉ trong tay xuống, đứng lên vỗ vỗ quần áo nói: “Nếu quyết định rồi, vậy thì đi nha môn đăng ký đi, thuận tiện nhìn xem Nhiếp Thông có ở đấy không, để tiểu tử kia giúp ngươi lưu ý nhìn xem chỗ nào tốt.”
Nói xong nàng liền trở về phòng, bóng dáng thoạt nhìn có chút cô đơn.
Cố Vân Đông biết, trong khoảng thời gian ở chung này, nàng thực thích hai đứa nhỏ, hiện giờ có chút luyến tiếc.
Nàng thực mau đi nha môn, trước cửa nha môn cũng có không ít người.
Cố Vân Đông tìm được Nhiếp Thông, đem ý tứ của mình nói ra, Nhiếp Thông không nói hai lời liền đồng ý, “Ngươi yên tâm, ngươi là công thần của chúng ta, khẳng định có thể đến ở một thôn tốt. Bất quá ngươi cũng phải có lòng chuẩn bị, thôn an trí lưu dân tóm lại sẽ không quá giàu có.”
“Ta minh bạch, ngươi giúp ta nhìn xem, có thôn nào không quá xa trấn trên huyện thành hay không. Quan trọng nhất, người trong thôn đều là tạp cư (ý chỉ người từ khắp nơi đổ về sinh sống), thôn trưởng phải là loại người dễ nói chuyện.” Nếu lại gặp phải loại người như tộc trưởng Cố gia, nàng chắc sẽ đau đầu hộc máu mất.
Khụ, yêu cầu có chút nhiều, phải tận lực tìm kiếm thôi.
Không ngờ Nhiếp Thông thật đúng là an bài cho các nàng một nơi không tồi, xem như là thôn xóm có lượng lưu dân an trí tốt nhất.
Cố Vân Đông đi theo hắn làm thủ tục sở hữu, liền có thể xuất phát ngay.
Chỉ là trước khi rời đi, nàng còn có một việc muốn làm.