Nói xong, tiểu bằng hữu Liễu Dật liền đi nhanh tiến lên, chắp tay sau lưng như một ông cụ non mở miệng, “Trận đầu chúng ta chọn chơi cờ, ta tới so.”
Dịch Tuấn Khôn đem bàn cờ ra, đặt ở trên đài cao.
Đông Nghĩa thư viện không dị nghị, để Liễu Dật tự mình chọn đối thủ.
Liễu Dật nhìn một vòng, cuối cùng chỉ vào người đang đứng cuối cùng, “Chọn hắn đi.”
Phu tử đã nói qua, người chơi cờ giống nhau đều phải trầm ổn, chịu được áp lực, chậm rãi cân nhắc để bố trí cạm bẫy trong đó. Nếu không một bước sai sẽ thua hết cả bàn cờ, bởi vậy sau khi Liễu Dật nhìn một vòng, liền chọn người thoạt nhìn có tính tình nóng nảy nhất.
Người nọ cũng chắp hay tay sau lưng, đi ra khỏi đội ngũ đứng lên đài.
Hắn cùng Liễu Dật thi lễ với nhau, sau đó ngồi vào hai bên bàn cờ, một người cầm cờ đen, một người cầm cờ trắng, coi như trọng tài là vị giáo dụ kia.
Loại sự tình chơi cờ này, thắng chính là thắng, tác dụng chủ yếu của trọng tài chỉ là để quan sát không cho ngươi đi lại hoặc là tiêu phí quá nhiều thời gian để ra một nước cờ.
Bất quá nơi này đều tự xưng là văn nhân, trên mặt tự nhiên muốn đánh bóng mình, sẽ không làm ra cái chuyện xấu như xin đi lại nước cờ này.
Liễu Dật trong lòng có chuẩn bị, nhưng hắn không dự đoán được đối phương thế nhưng chỉ vừa mới qua ba mươi phút liền nhận thua.
“Ta ở trên phương diện cờ nghệ xác thật không có thiên phú quá lớn, nhất định sẽ thua ván cờ này, liền không lãng phí thời gian của mọi người nữa, vẫn là tiến hành vòng thi tiếp theo đi.”
Rõ rõ ràng ràng, thoải mái hào phóng, làm người khác hổ thẹn không bằng.
Ngược lại làm không ít người cảm thấy dù người này thua thì khí độ cũng không thua.
Liễu Dật nhìn bàn cờ, trong lòng cứ như nghẹn một búng máu, phun cũng phun không ra.
Người này xác thật cờ nghệ không bằng hắn, nhưng rõ ràng vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian.
Nhưng nếu là tiếp tục hạ cờ, Đông Nghĩa thư viện chỉ biết thua càng thêm khó coi, thậm chí còn có thể làm nền nâng Liễu Dật tuổi còn nhỏ lại có cờ nghệ cao siêu.
Vi phu tử nơi nào cho phép bọn họ dẫm lên học sinh của mình để đề cao thanh danh? Cho nên dứt khoát hạ cờ được một nửa liền để hắn xuống, rốt cuộc trận thứ hai, mới là trọng điểm mà hắn đã chuẩn bị.
Liễu Duy trên lầu xem đến mày nhăn lại, “Đối phương là cố ý đi? Tiểu lão đầu nhà chúng ta thoạt nhìn thực không vui.”
Cố Vân Đông rũ mắt, xem ra bọn họ không chỉ là muốn đả kích người thua, ngay cả người thắng cũng không buông tha, người đọc sách chơi tâm kế, thật là làm người khác cảm thấy hổ thẹn không bằng a.
Cát thị dưới lầu cũng nhíu mày, “Ngươi thật sự không cần đi qua?”
Tần Văn Tranh lắc đầu, “Không cần, Liễu Dật thực mau là có thể điều tiết tốt thôi.”
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, Liễu Dật đã nhấp nhấp cánh môi, trịnh trọng đi đến bên người Cố Vân Thư, “Kế tiếp, liền xem ngươi, nhớ kỹ, nếu là thực lực đối phương quá mạnh, lại đúng vào hạng mục ngươi không giỏi, vậy ngươi cứ giống như tên vừa nãy, thoái mái hào phóng nhận thua rồi đi xuống.”
Dù sao Vân Thư tuổi nhỏ nhất, người khác cũng sẽ không chê cười hắn.
Chỉ là rốt cuộc biện pháp này của Đông Nghĩa thư viện, nếu dùng lại thì hiệu quả khả năng không tốt lắm, thậm chí mọi người sẽ cảm thấy không thú vị.
Ai cũng không nghĩ xem ngươi nhận thua lại nhận sớm như vậy, trận đầu còn chưa tính, trận thứ hai nếu vẫn làm vậy, liền phải bị mọi người lên án.
Cố Vân Thư nắm nắm bàn tay nhỏ, “Ta sẽ không nhận thua.” Cùng lắm thì mắng đối phương đến ngất xỉu đi, hắn sẽ hướng đại tỷ học tập.
Đông Nghĩa thư viện cử ra một học sinh, quả nhiên không hề trì hoãn liền chọn Cố Vân Thư làm đối thủ.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười ác ý, khiêu khích nhìn hắn.
Vân Thư thực bình tĩnh đi lên đài, thấy đối phương so với mình cao hơn cả một khúc, liền phồng quai hàm lên có chút sinh khí.
Ngửa đầu nhìn người khác rất mệt, hắn dứt khoát nhìn thẳng, vì thế ánh mắt khiêu khích của đối phương bị hắn hoa hoa lệ lệ làm lơ.