“A…” Cố Vân Đông sợ hãi kêu một tiếng, vội bắt lấy dây cương, nỗ lực ổn định thân mình, tận lực không cho chính mình ngã xuống.
Thiệu Thanh Viễn sắc mặt đại biến, giật mạnh xe ngựa, vội vàng đối với người trong xe ngựa dặn dò một câu, “Thẩm cô nương, chiếu cố tốt bọn họ.”
Hắn nói xong liền rút chủy thủ chém đứt dây cương, sải bước leo lên lưng Truy Phong liền không muốn sống chạy theo.
Thẩm Tư Điềm chỉ kịp tới ôm lấy Dương thị cùng Biển Nguyên Trí, lại nhìn ra ngoài thăm dò, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn sắp biến mất không thấy bóng dáng.
“Cẩn thận một chút.” Nàng chỉ có thể hô to một tiếng, ngay sau đó liền quay đầu lại trấn an Dương thị đang kinh hoảng thất thố.
Cố Vân Đông tuy rằng đối với cưỡi ngựa rất quen thuộc, nhưng là đối với loại giống như là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì dẫn đến phát cuồng thì nàng vẫn là ăn không tiêu.
Nàng chỉ có thể gắt gao túm lấy dây cương, tận lực ổn định chính mình, không cho chính mình ngã xuống.
Nơi này nếu ngã xuống, chỉ sợ còn chưa có kịp bò dậy, đã bị ngựa chạy loạn dẫm chết.
“Cuồng Phong, ngươi bình tĩnh một chút.” Nàng muốn trấn an nó, nhưng lúc này Cuồng Phong căn bản là không ý thức được người trên lưng mình là ai.
Nó thậm chí còn không phân biệt phương hướng, bắt đầu hướng trong rừng mà chạy.
Cố Vân Đông vội vàng nằm bò xuống, miễn cho nhánh cây cành hoa làm cho khuôn mặt cùng đôi mắt bị thương.
Nhưng trong lòng nàng rất nôn nóng, tốc độ của ngựa nãy giờ một chút đều không giảm.
“Vân Đông.” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Cố Vân Đông biết đó là Thiệu Thanh Viễn tới.
Nàng biết người này nhất định sẽ không mặc kệ nàng, chỉ là nàng căn bản vô pháp quay đầu lại nhìn hắn.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn cưỡi Truy Phong không chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa cùng Cố Vân Đông ở chung lâu rồi, hiển nhiên cũng ý thức được nàng đang gặp nguy hiểm, tốc độ nhanh chóng đuổi kịp.
Đường rừng không dễ đi, Cuồng Phong bị cây cối chắn hai lần sau cuối cùng cũng chậm một chút.
Truy Phong nhân cơ hội này chạy lên trước, khoảng cách hai con ngựa dần dần ngắn lại.
Thiệu Thanh Viễn khống chế được Truy Phong đi chắn Cuồng Phong, chính mình vươn tay về Cố Vân Đông, “Nắm lấy tay ta, ta kéo ngươi lại đây.”
Con ngựa vẫn đang chạy, Cố Vân Đông thấy hắn lại thả lỏng rất nhiều.
Một bàn tay nàng nắm lấy dây cương, một bàn tay khác thì đưa cho Thiệu Thanh Viễn, thừa dịp hai con ngựa tới gần nháy mắt đột nhiên dùng một chút lực, hướng về bên kia nhảy xuống.
Thiệu Thanh Viễn dùng sức, liền đem nàng ôm lấy.
Trên lưng Cuồng Phong không có người, tốc độ lại nhanh chóng đi về phía trước.
Thiệu Thanh Viễn cũng không rảnh lo cho nó, chỉ là ôm chặt lấy Cố Vân Đông, thoáng bình lại trái tim đang kinh hoàng của mình, chậm rãi chậm rãi bình tĩnh lại.
Cố Vân Đông cũng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ôm vòng eo của hắn dần dần phục hồi tinh thần lại.
Qua một lúc lâu sau, nàng mới hơi hơi thối lui.
Chỉ là vừa mới rút người lại được một nửa, bàn tay to trên eo bỗng nhiên căng thẳng, nàng lại đột nhiên bị ấn trở về, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập của người nào đó.
“Chờ thêm một lát.” Trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm còn sợ hãi của hắn.
Cố Vân Đông dừng một chút, rốt cuộc không động nữa.
Hồi lâu, mới nghe được thanh âm hơi khàn của Thiệu Thanh Viễn, “Ta thiếu chút nữa đã cho rằng, không cứu kịp ngươi.”
Thanh âm còn có điểm phát run, Cố Vân Đông có chút hoảng thần, nàng không nghĩ tới hắn thế nhưng sợ hãi như vậy.
Nàng duỗi tay muốn vỗ vỗ phía sau lưng hắn, không nghĩ tới vừa mở lòng bàn tay ra, liền nhịn không được ‘xuýt’ một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, vội buông nàng ra, lúc này mới thấy rõ ràng đôi tay của nàng đã bị dây cương cứa đến vết máu loang lỗ.
Hắn tức khắc ảo não không thôi, Cố Vân Đông ngược lại còn phải an ủi hắn, “Không có việc gì, trong xe ngựa có hòm thuốc, trở về bôi một chút dược là tốt rồi.”
“Chúng ta hiện tại liền trở về.” Thiệu Thanh Viễn nói xong quay đầu ngựa lại.
Cố Vân Đông nghĩ đến Cuồng Phong ở trong rừng không thấy, “Vậy còn con ngựa?”
“Mặc kệ nó.” Thanh âm của Thiệu Thanh Viễn, cực lạnh.