Nhắc tới Thẩm thị, A Miêu A Thử liền liếc nhìn nhau một cái.
Bọn họ đương nhiên đã biết Thẩm thị tính toán dùng cái dạng phương thức gì đối phó với Cố Cương, tuy rằng đều cảm thấy không đáng giá, nhưng Thẩm thị kiên trì làm như vậy, cũng không có biện pháp.
A Thử nói, “Thẩm cô nương để ta ngày mai giúp nàng, hẳn là chuẩn bị thu võng.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, “Ngươi ngày mai sớm một chút đi qua đi.”
Ngày kế, A Thử lại đi một chuyến đến thôn họ Cố.
Cố Cương gần đây rất bực bội, thôn họ Cố không yên ổn, bởi vì nhà họ Cố đã xảy ra nhiều sự tình chấn động như vậy, làm cho cái người mà hắn vẫn luôn cho rằng có thể bòn rất nhiều bạc khi tới lập hộ - A Thử, luôn nói là suy xét suy xét.
Mỗi lần hắn cho rằng có hy vọng, nhà họ Cố liền phát sinh trạng huống, sau đó A Thử liền đi trở về, như thế kéo dài một ngày lại một ngày.
Bởi vậy Cố Cương đối với nhà họ Cố thật đúng là thống hận đến cực điểm, cũng đang lo lắng muốn hay không đem một nhà vô dụng này đều đuổi khỏi Cố gia thôn.
Nhưng hắn đối với A Thử cũng không có kiên nhẫn, lần này nghe nói A Thử lại đây, hắn cũng không còn hứng thú nhiều như những lần khác.
Cho đến khi vị biểu tỷ kia của A Thử lại đây nói A Thử muốn nhìn một chút đất nền nhà, hắn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đây là quyết định rồi sao?
Cố Cương lập tức sửa sang bản thân lại một chút, trực tiếp ra cửa.
A Thử liền đứng ở địa phương cách vị biểu tỷ bà con xa của hắn không xa, chỉ vào một khối đất bảo muốn mua mẫu này.
Cố Cương vẫn là trước tiên đem giá cả nói ra, hơn nữa không cho cò kè mặc cả.
A Thử tuy rằng không cao hứng, nhưng vẫn là đáp ứng.
Không nghĩ tới Cố Cương được một tấc lại muốn tiến lên một thước, còn muốn cái gì phí dụng khơi thông nha môn, mở miệng liền đòi thêm năm lượng.
A Thử vừa nghe liền xù lông, xông lên cãi nhau với hắn, nói hắn là trùng hút máu, nói hắn lòng dạ hiểm độc, lời nói thập phần kịch liệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Cương thiếu chút nữa một hơi không đi lên ngất xỉu đi.
Hắn chỉ vào A Thử bảo lăn, về sau không cần tới nữa.
Sau đó liền nổi giận đùng đùng trở về nhà.
Trong nhà không có ai, giọng nói Cố Cương tức giận đến bốc khói, muốn đi phòng bếp uống nước.
Không nghĩ tới lại nghe một trận thanh âm sột sột soạt soạt kỳ quái, trong đó liền có thanh âm của tiểu thϊếp Thẩm thị của mình.
Thanh âm kia còn có chút không thích hợp.
Cố Cương theo thanh âm đó đi qua, liền thấy cửa phòng của mình khép hờ, bên trong truyền đến thanh âm trêu đùa hi hi ha ha.
Hắn chỉ nghe xong hai câu, tức khắc lửa giận ngập trời, đột nhiên một phen đẩy ra cửa phòng.
Đập vào mắt, chính là hai người quần áo không chỉnh tề đang ôm nhau.
Một là Cố Vạn Bảo, hảo tôn tử của hắn.
Còn một là Thẩm thị, tiểu thϊếp hắn yêu thương.
Hảo một đôi trai tài gái sắc.
Cố Cương ngón tay run rẩy chỉ vào bọn họ, “Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, cư nhiên làm ra loại sự tình này, làm ra loại sự tình này!!”
Tức giận tột cùng, ngay cả thân mình đều bắt đầu phát run.
Hắn quay đầu liền đi tìm đồ vật, phảng phất như muốn đánh chết bọn họ.
Mắt thấy bên cạnh khung cửa có cái gậy gỗ, Cố Cương liền đến cầm lại đây.
Thẩm thị sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng trốn đến phía sau Cố Vạn Bảo, đáng thương hề hề lại thập phần ỷ lại nói, “Làm sao bây giờ? Vạn Bảo, cứu ta, hắn sẽ đánh chết ta, làm sao bây giờ, ta sợ quá.”
Cố Vạn Bảo nguyên bản còn có chút nhút nhát, nhưng trong khoảng thời gian gian này hắn thường xuyên cùng Cố Cương cãi nhau, cam đảm chậm rãi luyện lên, hơn nữa Thẩm thị kích thêm một kích như thế, lập tức liền ưỡn ngực, ngăn ở trước mặt nàng.
“Ngươi nói ai là cẩu nam nữ? Rõ ràng là ngươi tuổi một đống còn không biết cảm thấy thẹn, nàng nguyên bản chính là do ta cứu, cũng là ta muốn cưới, nếu không phải ngươi phá hủy nàng, chúng ta đã là thần tiên quyến lữ rồi. Ngươi cái lão đầu không tu, đã có nãi nãi rồi còn nhìn trúng tiểu cô nương người ta, tuổi của nàng đã có thể làm cháu gái ngươi rồi.”