Cũng bởi vậy, Đinh Kim Thành mỗi một lần đi, thì đêm hôm đó Nguyên Trí cũng không có cơm ăn. Triệu thị nói Đinh Kim Thành mang theo đồ ăn cho Nguyên Trí, khẳng định bị hắn giấu đi rồi. Cứ việc mỗi lần đem hắn từ đầu tới đuôi lục soát một lần cũng không lục soát ra được nửa sợi lông.
Nhưng như vậy bọn họ ngược lại càng thêm tức giận, có đôi khi ngay cả cơm sáng hôm sau cũng không cho ăn.
Hồ thị cảm thấy Kim Thành chỉ là đi gặp hài tử kia để cho hắn sống tốt một chút, kia cũng không có gì.
Lần này nàng cũng cảm thấy không có gì, nhưng mới vừa vào nhà, trong đầu nàng liền đột nhiên hiện lên lời nói của Tưởng cô nương.
Tuổi trẻ lại còn xinh đẹp, Kim Thành cố tình còn không cùng chính mình nói.
Không xong, thôn họ Cố kia không phải có một người sao? Tiểu thϊếp mới của Cố Cương…
Hồ thị hung hăng mắng một tiếng hồ ly tinh, trách không được Kim Thành luôn chạy đến thôn họ Cố, cảm tình đây là cùng phụ nữ đã có chồng thông đồng?
Muốn chết hay sao, lại coi trọng nữ nhân kia chứ?
Hồ thì càng suy nghĩ thì lại càm thấy không ổn, nàng phải nhanh chóng đi đem Đinh Kim Thành về, cũng không thể bị nữ nhân kia làm hỏng.
Nghĩ nghĩ nàng liền đứng lên, chạy nhanh đi rồi.
Mà lúc này Đinh Kim Thành, cũng đã đến cửa nhà họ Cố.
Biển Nguyên Trí là người thứ nhất nhìn thấy hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn biết, mỗi lần vị tỷ phu này tới, chính mình liền không có cơm chiều ăn.
Hắn rõ ràng đã nói với hắn rất nhiều lần, không cần lại đến. Lần trước hắn cũng đã đáp ứng rồi, vì sao còn lại đây?
Biển Nguyên Trí trong lòng có chút tuyệt vọng, bên tai đã truyền đến thanh âm trào phúng của mợ hai, “Di, đây không phải là tỷ phu của Nguyên Trí sao? Làm sao vậy, lại tới thăm Nguyên Trí a, ta nói ngươi nếu là nhớ Nguyên Trí như thế, vậy dứt khoát đem người mang đi, chính mình nuôi đi.”
Đinh Kim Thành nuốt nuốt nước miếng, hắn là chỗ cách thôn họ Cố 1km xuống xe ngựa, một mình lại đây, Cố Vân Đông bọn họ còn ở trên xe ngựa chờ.
Nghe được thanh âm châm chọc mỉa mai của tức phụ Cố Đại Hà Giả thị châm chọc, lập tức liền theo nàng nói nói, “Được, ta đem hắn mang đi, về sau nhà của chúng ta nuôi hắn.”
Giả thị ngây ngẩn cả người, những người khác ở Cố gia ra tới cũng ngây ngẩn cả người.
“Ngươi nói thật?”
Đinh Kim Thành âm thầm thở ra một hơi, “Đương nhiên là thật sự, ngươi nhìn xem các ngươi đều đem hắn tra tấn thành cái dạng gì rồi? Ta thật sự là nhìn không được, hôm nay liền dẫn hắn đi, về sau hắn chính là người Đinh gia chúng ta, ta đã đáp ứng tỷ tỷ của hắn hảo hảo chiếu cố hắn.”
Biển Nguyên Trí mới vừa nghe còn có chút kinh ngạc, lúc này lại bắt đầu chết lặng.
Kỳ thật, mặc kệ là Cố gia hay là Đinh gia, cũng không khác nhau.
Hắn yên lặng đứng ở trong một góc, phảng phất hết thảy mọi sự đều dường như không liên quan đến mình.
Đinh Kim Thành lại nhìn về phía hắn, “Nguyên Trí, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”
Hắn cho rằng Biển Nguyên Trí là nguyện ý, rốt cuộc chính mình còn thường xuyên đến thăm hắn, nhà họ Cố đối với hắn không đánh thì mắng, chính mình tốt xấu gì cũng sẽ an ủi hắn, cổ vũ hắn, có thể là người tốt duy nhất đối với hắn.
Biển Nguyên Trí ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Đây là tỷ phu của hắn, thời điểm tỷ tỷ còn trên đời hắn đối với mình cũng khá tốt.
Thẳng đến khi thời điểm bọn họ chạy nạn cùng cha mẹ thất lạc, người Đinh gia liền ghét bỏ bảo tỷ đệ bọn họ là trói buộc.
Hắn chính tai nghe được Hồ thị nói tỷ tỷ là gà mái không đẻ được trứng, không thể cấp Đinh gia nối dõi tông đường còn chưa tính, còn muốn mang theo đệ đệ của mình.
Tỷ phu lúc ấy lời gì cũng không dám nói, chỉ là buông đầu ngồi ở một bên, dường như sợ phần quở trách này sẽ lan đến trên đầu hắn.
Biển Nguyên Trí cảm thấy đây không nên là biểu hiện của một trượng phu, hắn muốn bảo hộ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không cho hắn xuất đầu, nói chỉ là mắng hai câu mà thôi, cũng sẽ không thiếu khối thịt nào.
Hiện giờ, cái người ở nhà không làm chủ được này, lại nói muốn nuôi hắn.