Sư gia viết xong, liền quay đầu hỏi Cố Vân Đông, “Còn ngươi nói như thế nào?”
Cố Vân Đông buông tay, nói, “Ta không ra khỏi cửa.”
“Cho dù ngươi không ra khỏi cửa, ngươi cũng có thể gọi người khác làm.” Vu Hữu Vi phẫn nộ hướng nàng trừng mắt.
“Ai?”
“Khất cái bên trong thành, tiểu nhị của Phúc Long khách điếm tận mắt nhìn thấy sau khi ngươi trở về khách điếm thì lại ra cửa, đi tìm khất cái ở bên ngoài, còn nhìn thấy ngươi cho bọn hắn bạc, không phải sai sử bọn hắn đi phóng hỏa thì có thể là cái gì?” Vu Hữu Vi hừ lạnh.
Sư gia lấy bút viết lại, sau đó nói, “Mang tiểu nhị của Phúc Long khách điếm tiến vào công đường.”
Tiểu nhị thực mau liền tới đây, trả lời giống như Vu Hữu Vi đã khai, “Ta lúc ấy cách khá xa, không thấy được nàng cho bọn hắn có phải là bạc hay không, nhưng mấy tên khất cái đó khi bước qua bên người ta, ta nhìn thấy bọn họ đang cao hứng cắn cắn bạc.”
Vu Hữu Vi liền nhìn về phía Cố Vân Đông, “Ngươi còn có gì để giải thích nữa không?”
“Nga, vậy mấy tên khất cái đó ở đâu?”
Sư gia cũng hỏi, quay đầu nhìn bộ khoái mặt lạnh kia, người nọ lắc đầu, tỏ vẻ không tìm được mấy người khất cái kia.
Vu Hữu Vi cả giận nói, “Khẳng định là đã bị ngươi diệt khẩu rồi.”
“Chứng cứ đâu?” Cố Vân Đông lại hỏi tiếp một câu.
Tri phủ đại nhân đang lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên chỗ ngồi rốt cuộc nhìn nàng một cái, ân? Tiểu cô nương tuổi còn trẻ, chẳng những trấn định, còn nói có sách mách có chứng từng bước ép sát.
Hắn không khỏi có vài phần hứng thú.
Trên công đường Vu Hữu Vi đã nói không ra lời, nhưng thật ra Cố Vân Đông, cười tủm tỉm mở miệng.
“Nếu ngươi không có chứng cứ, đó có phải hay không hẳn là đến phiên ta nói vài câu?”
Vu Hữu Vi vừa định mở miệng phản đối, sư gia bên kia đã gật đầu, “Ngươi nói.”
“Đối với những lời Vu đại phu nói vừa rồi ta muốn biện giải một chút, thứ nhất, ta nói Vu Hữu Vi là lang băm, này không phải là ta nói, là Tống Đức Giang lúc trước từng làm ngự y ở Thái Y Viện phán định. Ta may mắn gặp được Tống đại phu, hắn thấy ta có một mảnh hiếu tâm vì nương mà chạy khắp nơi tìm thầy trị bệnh, nên ra tay giúp nương ta chẩn trị, kết quả nói cho ta một cái kết quả phi thường không ổn. Bởi vì Vu Hữu Vi hạ châm lung tung ở trên đầu của nương ta, máu bầm trong đầu nương khuếch tán thế nên tánh mạng bị đe dọa chỉ có kỳ hạn ba tháng ngắn ngủi, thật may mắn là Tống đại phu đã cứu nương ta thoát ra khỏi tử thần, ta cảm kích hắn, tự nhiên thống hận Vu Hữu Vi.”
Mọi người nghe xong một mảnh ồ lên, ngự y nói a? Vậy thì đó là điều chắc chắn rồi.
Ngay cả tri phủ cũng nâng nâng mắt, hơi hơi gật gật đầu nói, “Tống ngự y xác thật y thuật cao minh.”
Lời này so với cái gì cũng có trọng lượng hơn, Vu Hữu Vi lập tức luống cuống, “Ta không….”
“Thứ hai,” Cố Vân Đông đánh gãy lời nói của hắn, “Ngươi nói ta đánh qua ngươi, sau đó y quán của nhà ngươi bị cháy, quay đầu lại nói là ta cho người phóng hỏa. Nhưng ngươi một không nhân chứng hai không vật chứng, làm sao để biết được không phải là do ngươi ghi hận với việc ta đánh ngươi nên trong lòng nhân cơ hội này vu oan hãm hại ta đâu? Ở trong mắt ngươi, chỉ sợ rằng nghĩ ta chỉ là một đối tượng chỉ mười mấy tuổi không có bối cảnh gì có thể tùy ý khi dễ đi, ngươi có phải hay không cảm thấy chỉ cần ta tiến vào nha môn liền sẽ sợ hãi không thể nói được lời gì tùy ý ngươi tự do phát huy oan uổng là có thể tống ta vào đại lao, ngươi cũng có thể mượn chuyện này để trả thù cá nhân.”
“Lớn mật, ngươi đem nha môn trở thành địa phương nào?” Lời này sư gia là đối với Vu Hữu Vi nói.
Vu Hữu Vi sợ tới mức hoang mang lo sợ, con mẹ nó, ai mới là bị dọa đến nói không ra lời kia?
Cố Vân Đông khẽ cười, “Thứ ba,”
“Còn có thứ ba?”
Người vây xem lại hứng thú bừng bừng, “Nghe nghe nghe nghe, ta thật thích nghe vị cô nương này nói chuyện.”
“Đúng vậy, so với cái tên lang băm kia nói rõ ràng có đạo lý hơn nhiều.”
Cố Vân Đông vừa lòng, thực tốt, mọi người đã nhận định hắn là lang băm rồi.