Tiểu hài tử đi được một đoạn đường mới phát hiện nàng không theo kịp, vội vàng quay đầu tìm.
Thấy nàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm nấm mồ cách đó không xa, tức khắc có chút ảo não, bất an nói, “Tỷ tỷ ngươi có phải hay không sợ cái này? Ta đây mang ngươi đi đường khác, ngươi đừng sợ, chúng ta đi vòng một chút là được, cũng không xa.”
Kỳ thật bên này không chỉ có một cái nấm mồ kia, còn có vài cái nữa.
Hắn nhất thời nóng vội, lại đi theo thói quen thường ngày, cũng chưa nghĩ đến. Xem các nàng ăn mặc quần áo tốt như vậy, khẳng định không thường đi lên núi, hắn hẳn là nên bảo tỷ tỷ ở tại chỗ chờ hắn, chính mình tự đến đem đồ vật lại đây.
Cố Vân Đông lại hơi hơi thở ra một hơi, lắc đầu nói, “Ta đi qua nhìn xem.”
Nàng như cũ nắm lấy tay Dương thị, chậm rãi dìu nàng hướng nấm mồ kia đi đến.
Nấm mồ thực đơn sơ, phía trước bia mộ cũng chỉ có một cái ván gỗ thô ráp.
Để Cố Vân Đông thay đổi sắc mặt chính là trên tấm ván gỗ có khắc dòng chữ - ái thê Biển Mộ Lan chi mộ
Người lập: Trượng phu Đinh Kim Thành
Dòng họ Biển này cũng không phổ biến, mà vừa lúc, dượng của nàng lại chính là họ Biển.
Nữ nhi của đại cô cô, vừa lúc gọi là Biển Mộ Lan
Con rể của đại cô cô, vừa lúc gọi là Đinh Kim Thành.
Biết là việc chạy nạn trên đường sinh tử khó nói, nhưng chỉ cần không gặp người, không nghe được tin tức, thì vẫn tin rằng họ bình an.
Nhưng không nghĩ tới, sẽ vào giờ khắc này, nhìn thấy một nấm mồ như vậy.
Tiểu hài tử đi đến bên người nàng, nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn nấm mồ, thấp giọng nói, “Tỷ tỷ, bên này có vài cái nấm mồ, nghe nói đều là lúc trước từ Vĩnh Ninh phủ chạy nạn lại đây kết quả người không còn, người nơi này, ngươi nhận thức sao?”
Cố Vân Đông hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt, cảm giác không còn chút xót như lúc đầu nữa, mới chậm rãi gật gật đầu, “Có khả năng, nàng là biểu tỷ của ta.”
Tiểu hài tử tức khắc im tiếng, không biết phải nói lời gì an ủi nàng.
Qua một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói, “Có lẽ, có lẽ là trùng tên trùng họ thôi? Khoảng thời gian trước còn có người tới muốn dời mộ, kết quả dời sai rồi, người nọ còn sống tốt kia mà.”
Cố Vân Đông sửng sốt, quay đầu nhìn tiểu hài tử đang muốn nỗ lực an ủi nàng, gật gật đầu, “Ngươi nói, cũng rất có đạo lý.”
Có lẽ người còn chưa chết đâu? Trên đời này luôn có rất nhiều chuyện hiểu lầm mà.
Nàng lại nhìn cái nấm mồ này một lát, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiểu hài tử kia, “Ngươi có phải sống ở gần đây hay không?”
“Đúng vậy, đi qua bên kia chính là thôn của chúng ta.”
“Đi thôn của ngươi nhìn xem đi, ta muốn thỉnh người hỗ trợ sửa chữa nấm mồ này một chút. Chờ sau khi xác nhận qua, sẽ quyết định muốn dời mộ hay không.”
Nếu xác thật là biểu tỷ của nàng, nàng tự nhiên còn cần đến đây, dời mộ cũng không phải việc nhỏ.
Nếu không phải là nàng, vậy tu chỉnh một chút cũng không có vấn đề lớn gì.
Tiểu hài tử gật đầu, lúc này mới mang theo nàng đi đến chỗ hắn để sọt.
Bởi vì gặp được loại sự tình này, dọc đường đi tiểu hài tử đều thực trầm mặc, không nói nữa.
Chỗ hắn để sọt cũng không xa, khi nhìn thấy sọt của mình, hắn mới nhanh chân đi nhanh hơn một chút.
Cố Vân Đông cuối cùng biết vì cái gì hắn không cõng sọt đi rồi.
Bên trong sọt có rất nhiều thứ, rau dại cho heo, còn có quả dại, thoạt nhìn rất là nặng. Tiểu hài tử này gầy gầy nhược nhược, cõng sọt này đi còn không phải là mệt chết sao.
Tiểu hài tử ngồi xổm xuống, liền bắt đầu ở bên trong sọt tìm tìm kiếm kiếm.
Trong chốc lát, liền cười lấy ra một gốc cây hoa màu tím ra.
“Tỷ tỷ, chính là cái này.”
Cố Vân Đông tập trung nhìn vào, nhịn không được vỗ vỗ thái dương của mình. Xem ra Tống đại phu không lừa dối nàng, dược liệu này xác thật khó gặp.
Tiểu hài tử thấy bộ dáng này của nàng, nụ cười trên mặt có chút cứng lại, “Này không phải sao?”