Lý quan sai cười gật gật đầu, hắn đã biết mà, cô nương này cùng cô nương khác không giống nhau, bằng không như thế nào sẽ ở trước mặt mọi người bắt được tên buôn người đây?
Cố Vân Đông quả nhiên cùng Dương thị vào trong phòng, nên nấu nước thì nấu nước, nên nấu cơm thì nấu cơm, nên nói chuyện thì nói chuyện.
Lý quan sai cũng thực tự giác, đi một nội gian khác, cũng không ra ngoài.
Mãi cho đến buổi tối, hắn mới dặn dò hai mẹ con Cố Vân Đông ở trong phòng không cần ra khỏi cửa, hắn đã lập sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tiểu đạo tặc sở dĩ gọi là tiểu đạo tặc, chính là bởi vì không thể nào thông mình, cho nên quậy tới quậy lui cũng chỉ làm tiểu đạo tặc không lên được đại tặc.
Vì thế khi trời vừa mới tối, bốn tên tiểu tặc liền không phụ sự mong đợi của mọi người lần mò vào sân, còn có một người ở bên ngoài trông chừng.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, một tả một hữu liền nhào đến bắt lấy kẻ trông chừng kia, kẻ đó ngay cả thanh âm cũng chưa phát ra được đã bị bắt lấy.
Theo sát đó, quan sai ngoài cửa cũng nhanh chóng phá cửa vọt đi vào.
Bốn người kia còn đang ở nhà chính cạy cửa, chỉ chớp mắt đã bị làm vằn thắn.
Cửa nhà chính cũng từ bên trong mở ra, Lý quan sai cười lạnh nhìn bọn họ, “Rốt cuộc cũng chờ được các ngươi.”
Cái gì, có ý tứ gì? Chẳng lẽ quan phủ biết họ sẽ tới cửa sao?
Chẳng lẽ… Đây là bẫy rập của quan phủ, chính là vì dẫn dụ bọn họ ra?
Mẹ nó.
Mấy cái tiểu đạo tặc xoay người liền muốn chạy, nhưng quan sai nhân số vốn dĩ đã đông hơn bọn họ, còn có phòng bị mà đến, nơi nào để bọn họ chạy thoát?
Chỉ là đạo tặc lại không giống với kẻ trộm, tàn nhẫn xác thật tàn nhẫn, rút ra chủy thủ liền cùng mấy quan sai chém chém gϊếŧ gϊếŧ.
Có cánh tay của một quan sai bị chém một đao, nhưng rốt cuộc mấy tên tiểu tặc vẫn bị bọn họ bắt được.
Một đám bị trói tay che miệng lại trực tiếp kéo đi, còn chuyện kế tiếp, liền xem bản lĩnh của vị tri phủ kia, có lẽ sẽ thả con tép bắt con tôm, để một lướt bắt hết số còn sót lại.
Cố Vân Đông đẩy ra một góc cửa sổ, đem quá trình quan sát rõ ràng.
Lý quan sai là người cuối cùng đi, hắn hướng tới phiến cửa sổ kia nhìn thoáng qua, “Hôm nay quấy rầy Cố cô nương, cáo từ.”
Cố Vân Đông phất phất tay, nhìn mọi người rời đi, mới buông cửa sổ xuống.
Ngày thứ hai nàng lại đi hỏi thăm một chút, quả nhiên như chính mình sở liệu, mấy hộ nhà khác cũng không có đạo tặc ghé thăm, tuy rằng quan sai cũng ở mấy chỗ đó mai phục.
Qua chuyện này, cho dù không thể bắt hết toàn bộ đám đạo tặc, phỏng chừ ng cũng sẽ cho rằng đây là quan phủ bày ra bẫy rập, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Vân Đông có đôi khi sẽ đi bố cáo bên kia nhìn xem, có đôi khi sẽ đi địa phương khác hỏi thăm, nàng còn hỏi qua Lý quan sai về địa phương Cố Đại Giang mất tích.
Đáng tiếc, nha môn bên kia cũng không có tra được hộ tịch tư liệu bên kia của Cố Đại Giang.
Kỳ thật Cố Vân Đông đã sớm biết, rốt cuộc Tần Văn Tranh lúc trước thời điểm đáp ứng hỗ trợ, đã thỉnh người đến quan phủ hỏi qua.
Đáng tiếc đoạn thời gian kia lưu dân nhiều, đạo phỉ nhiều, bao nhiêu người mất tích bao nhiêu người bị gϊếŧ, công văn của quan phủ đều thiếu không biết bao nhiêu, giữa mênh mang biển người muốn tra được thông tin của một người là thập phần gian nan.
Huống chi cái tên ‘Cố Đại Giang’ này quá phổ biến, chỉ trong một thôn liền có vài cái tên như vậy, việc tra cứu càng là khó càng thêm khó.
Hiện giờ Khánh An phủ trăm phế đãi hưng, từ tri phủ đến tạp dịch, đều vội đến chân không chạm đất, ai có công phu tiêu phí một bó lớn thời gian để giúp ngươi đi tìm một người không biết sống hay chết, cũng không biết được có ở Khánh An phủ hay không đây?
Quan phủ tra không đến, Cố Vân Đông mới nghĩ đến việc tìm trong dân gian, dán thông báo tìm người.
Cũng may, bức họa giống người thật như đúc khiến cho rất nhiều người chú ý thảo luận. Cho dù không thường đi tường bố cáo xem, người ta cũng sẽ tò mò đi nhìn nhiều hơn một chút.
Hơn nữa phía dưới bức hình nàng còn để thêm chuyện thưởng mười lượng bạc, sẽ luôn có người muốn kiếm bạc này.
Bởi vậy một ngày này, Cố Vân Đông mới vừa ăn xong cơm trưa, rốt cuộc chờ tới manh mối đến cửa.