Tống Đức Giang thở dài một hơi, “Bởi vì Bạch Mộc Tử kia ở nhà kho, không chỉ là Bạch Mộc Tử, tất cả dược liệu mà sư phụ quý như trân bảo đều ở bên trong. Tiếc nuối chính là, chìa khóa của nhà kho, bị mất rồi.”
Cố Vân Đông, “…”
Nàng chần chờ hỏi, “Không thể tìm người, cạy ra sao?”
Tống Đức Giang cười lạnh, “Chìa khóa kia cũng không phải là chìa khóa bình thường, đừng nói cạy ra, một khi không cẩn thận thì khóa mắt đều sẽ bị hủy hoại.”
“Vậy, dùng đá hay đao kiếm đập vỡ cửa không được sao?”
Tống Đức Giang biểu tình cổ quái, “Không thể đập.”
“Vậy thì dùng tạc thế nào?”
Tống Đức Giang nổi giận, đột nhiên đứng lên chỉ vào nàng mắng to, “Tạc tạc tạc, ngươi người này như thế nào lại bạo lực hung ác không nhẫn nại như vậy? Ngươi biết cánh cửa kia làm bằng gì sao? Lúc thì muốn đập lúc lại muốn tạc?”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, vẻ mặt mộng bức, hiện tại hung ác không nhẫn nại, không phải là ngươi sao? “Không biết, không phải cửa gỗ sao?”
“Đó là cửa bằng ngọc thạch, cánh cửa làm bằng một khối ngọc thạch phi thường phi thường hoàn mỹ, một chút hư hao đều có thể muốn mạng già của sư phụ ta đấy có biết hay không? Ngươi chỉ vì một gốc cây Bạch Mộc Tử, cư nhiên muốn hủy diệt ngọc thạch môn của lão tổ tông Bạch gia truyền lại, lương tâm của ngươi đều bị chó ăn rồi, hừ.”
Tống Đức Giang chửi ầm lên, làm Dương thị sợ tới mức muốn cầm cái ấm trà bên cạnh đập vào đầu hắn.
Nhưng là Đông Đông đã nói qua, đối phương không động thủ, chính mình cũng không thể động thủ, cái này gọi là địch bất động ta bất động.
Nhưng là nàng vẫn là yên lặng đem ấm trà nắm chặt trong tay.
Cố Vân Đông cũng có chút kinh ngạc, cả một cánh cửa to đều dùng ngọc thạch để làm? Bạch gia này….thật là có tiền a.
Bạch Dương tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói thầm, “Cánh cửa kia không lớn đâu, Cao thúc thúc của ta đi vào đều phải cong eo một chút, bất quá Tống gia gia không cần, nhưng nhà kho bên trong rất lớn.
Tống Đức Giang bắt lấy cổ áo hắn liền muốn ném hắn ra bên ngoài.
Cố Vân Đông chạy nhanh ngăn cản, “Được rồi được rồi, Tống đại phu, ta còn chưa có tính toán vì Bạch Mộc Tử mà phá hoại ngọc thạch môn của sư phụ ngươi, ngươi bình tĩnh đi, bằng không trong chốc lát máu dâng lên não trí nhớ càng lúc càng kém ngay cả chính mình gọi là gì cũng đã quên thì không xong.”
Tống Đức Giang thật muốn phun máu vào mặt nàng, nữ oa này như thế nào làm cho người ta ghét như vậy chứ?
Cố Vân Đông quyết định vẫn là không cần lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, lập tức dời đi đề tài, “Bất quá nếu chiếu theo lời ngươi nói như vậy, chẳng lẽ phiến môn kia về sau đều không thể mở ra được, dược liệu bên trong không lấy ra dùng, chẳng phải đều sẽ trở thành phế thải sao?”
“Này không phải vấn đề nằm ở chỗ chìa khóa bị mất sao?” Tống Đức Giang gãi gãi đầu, bộ dáng cũng thực buồn rầu.
“Bao lâu có thể tìm ra?”
“Không biết, bất quá đã có manh mối, hẳn là nhanh.” Tống Đức Giang nhìn thoáng qua Dương thị, “Ngươi muốn chữa khỏi cho nương của ngươi, nếu không liền chờ sư phụ của ta bọn họ tìm được chìa khóa, xem ở phân thượng của Bạch Dương, Bạch Mộc Tử sẽ cho ngươi. Nếu không, chính ngươi nghĩ cách tìm được Bạch Mộc Tử, sau đó lấy lại đây cho ta, ta giúp nương ngươi hạ châm.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
“Hai bút cùng vẽ đi.” Nàng sẽ tìm người hỗ trợ tìm kiếm dược liệu, cũng may tình huống Dương thị chuyển biến tốt đẹp, nàng có thể chờ nổi.
“Được rồi, ngươi đi đi, cùng ngươi nói chuyện mệt chết ta, liền chưa thấy qua người như ngươi vậy. Tuổi còn trẻ, cái gì cũng muốn hỏi chẳng để ai yên cả.” Tống Đức Giang không kiên nhẫn phất phất tay.
Cố Vân Đông chậm rãi phun ra một hơi.
Thôi, có việc cầu người, vẫn là không nên động thủ thì hơn.
Coi như tu thân dưỡng tính, nàng kính già yêu trẻ, nên nhường nhịn hắn tuổi tác đã một bó còn trí nhớ kém không tốt.
Mỉm cười, Cố Vân Đông đi qua đem ấm trà trong tay Dương thị lấy ra lần nữa đặt lại trên bàn, lúc này mới lôi kéo nàng tính toán ra cửa.
Tống Đức Giang nghĩ nghĩ cuối cùng cũng đem người tiễn đi, lại không cần lo lắng Bạch Dương phá đám, liền rất ân cần đi mở cửa.
Không nghĩ tới cửa vừa mở ra, liền thấy một đạo thân ảnh nổi giận đùng đùng chạy tới.