Ngay sau đó, Cố Vân Đông đột nhiên bị người ôm lấy, “Cố tỷ tỷ, ta rốt cuộc lại gặp được ngươi.”
Nàng cúi đầu nhìn, đây không phải là Bạch Dương sao?
Tiểu nhị tiểu điếm xấu hổ cười gượng một tiếng, “Cố cô nương, hai vị này tìm ngươi, cái kia, ta có việc vội đi trước a.”
Nói xong liền nhanh chân chạy mất.
Cố Vân Đông mời hai người vào bên trong, đóng cửa phòng lại, nhìn về phía lão nhân đang đứng, “Tống đại phu, ngươi như thế nào lại đến cùng với Bạch Dương vậy?”
Tống Đức Giang hơi hơi sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, “Di, ngươi nhận thức ta?”
Cố Vân Đông, ”…” Khóe môi nàng hơi run rẩy, “Hai ngày trước, ta đi y quán tìm ngươi, muốn người giúp cho nương ta chữa bệnh. Lúc ấy Tào chưởng quầy tìm ngươi có phải hay không nói qua có hai mẹ con ngàn dặm xa xôi không ngại cực khổ từ Tuyên Hòa phủ lại đây, là Hà đại phu giới thiệu?”
Tống Đức Giang, “…” Ngọa tào, lúc ấy người bị hắn mắng đến máu chó ngập đầu chính là nàng?
Xong rồi xong rồi xong rồi, tiểu Thái Dương còn nói đây là ân nhân cứu mạng của hắn?
Tống Đức Giang nội tâm sóng to gió lớn, trên mặt không hề gợn sóng, thậm chí hơi hơi nhíu nhíu mày, trầm tư nói, “Có chuyện này sao? Cô nương có phải nhận sai người hay không? Ta hai ngày trước đều chưa từng trở về Huệ Dân y quán, có phải hay không Tào chưởng quầy hố ngươi rồi?”
Cố Vân Đông tức khắc liền nghẹn họng, ta tin ngươi mới lạ đấy, ngươi không trở về y quán thì hôm nay ta có thể liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi sao?
Nhưng thật ra Bạch Dương ở một bên nhịn không được chớp chớp mắt hỏi, “Tổng gia gia, ngươi hai ngày trước không phải hồi y quán lấy dược liệu cùng đường trắng sao?”
Tống Đức Giang nháy mắt có loại xúc động muốn đi lên che lại miệng của tên tiểu tử này, nhưng lại sợ phá hư hình tượng bấy lâu của ông.
Lập tức lại nhíu mi một chút, thực dùng sức nghĩ, “Phải không? Ta nhớ không rõ lắm, ôi ta nay tuổi lớn, đầu óc liền không sử dụng được nhiều, hơn nữa khi đó ta đã hai ngày không ngủ, cả người đều thấy không khỏe. Hảo, chuyện quá khứ liền không cần nói lại nữa, ngươi hôm nay không phải đi với ta đến gặp Cố tỷ tỷ của ngươi sao? Ngươi đã gặp được, ta liền đi về trước.”
Cố Vân Đông cảm giác chính mình gặp được một tên nhân cách phân liệt, nhìn Tống Đức Giang lúc này mà xem, nghĩ lại Tống đại phu tính tình táo bạo dễ giận của hai ngày trước, quả thật là như hai người khác nhau.
Nhưng Bạch Dương thực mau bị hắn dời đi tầm mắt, lập tức phất phất tay, “Tốt, Tống gia gia ngươi về trước đi, tái kiến.”
Mắt thấy Tống Đức Giang phải đi, Cố Vân Đông vội lên tiếng, “Tống đại phu, xin dừng bước.”
“Ta thật không nhớ rõ sự tình hai ngày trước, không thể trách ta.” Tống Đức Giang xoay người liền đúng lý hợp tình biện giải.
Bạch Dương cũng đi theo gật đầu tỏ vẻ khẳng định, “Cố tỷ tỷ, Tống gia gia nói chính là thật sự, hắn hiện tại trí nhớ đặc biệt kém. Ngày hôm qua ăn đường trắng của ca ca ta, một canh giờ sau liền quên mất.”
Tống Đức Giang, “…”
Cố Vân Đông ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn hắn. Lừa gạt tiểu hài tử, lương tâm ngươi sẽ không đau sao?
Thôi, mình đang có việc cầu người, vẫn là không cần vạch trần thì tốt hơn.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, “Nếu Tống đại phu không nhớ rõ sự tình hai ngày trước, ta đây liền nói lại lần nữa. Ta tên là Cố Vân Đông, lần này lại Khánh An phủ đây là do biết được Tống đại phu đến đây, muốn thỉnh Tống đại phu giúp nương ta chữa bệnh. Hà đại phu đã nói qua, Tống đại phu y thuật cao minh, nếu là trên đời này ngay cả Tống đại phu cũng không có biện pháp, vậy thì nương ta…”
Nàng hơi hơi rũ mắt, một bộ dáng rất đau lòng.
Tống Đức Giang ‘hắc’ một tiếng, “Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng khóc, Tiểu Thái Dương đều muốn đánh ta rồi đây này, được được được, ta nhìn xem, nương ngươi đâu?”
Cố Vân Đông chỉ chỉ người đã chơi xong trò chơi ghép hình đang ngồi an an tĩnh tĩnh bên cửa sổ, muốn hỏi Tống Đức Giang có phải hay không đôi mắt hắn có vấn đề, người lớn như vậy cũng không thấy sao?
Thôi, có việc cầu người, vẫn là không cần chọc người ta sinh khí thì hơn.