Thời điểm lần trước tiến vào Khánh An phủ, chỉ có thể đứng ở ngoài thành không được vào, lần này được tiến vào, phủ thành này so với Tuyên Hòa phủ mà nói, lại tiêu điều hơn rất nhiều.
Không có biện pháp, khoảng cách năm trước đại loạn cũng mới không bao lâu.
Nghe nói Khánh An phủ lúc ấy không ngừng có tri phủ bị gϊếŧ, phú thân quyền quý bên trong thành cũng có không ít trở thành những miếng ngồi ngon béo bở của thổ phỉ, trực tiếp lao vào trong phủ hết chém lại đoạt.
Bình dân bá tánh thì càng là gặp nạn, trốn mau thì tránh được một kiếp, trốn không mau thì gặp được những kẻ thổ phỉ vô nhân tính đó cũng chỉ có bị gϊếŧ.
Lưu dân thì chỉ đoạt đồ vật rồi thôi, nhưng cũng sẽ dễ phát sinh xung đột, đánh chết đả thương cũng không ít.
Đại loạn kia làm Khánh An phủ tổn thất thảm trọng.
Cố Vân Đông nắm dây cương điều khiển xe ngựa đi qua, liền thấy bên đường có không ít cửa hàng bị đập nát đang muốn sửa chữa một lần nữa.
Trên đường hàng quán bày ra rất nhiều, Cố Vân Đông mua cho Dương thị một ít đồ ăn, thuận tiện hỏi thăm một chút vị trí của Huệ Dân y quán.
Huệ Dân y quán xem ra vẫn là tương đối nổi danh, thực mau liền có người chỉ vào phía trước nói, “Ngươi đi đến đầu kia, sau đó quẹo trái, lại đi một đoạn đường là có thể tới rồi.”
Cố Vân Đông nói tạ, sau đó nhanh chóng đi theo chỉ dẫn.
Cũng không biết Tống đại phu có ở Khánh An phủ hay không, chỉ mong hắn đã tới rồi, cũng chỉ mong hắn còn chưa đi.
Đến Huệ Dân y quán, Cố Vân Đông liền thấy bên ngoài đứng không ít người.
Có tiểu nhị nhìn thấy nàng, vội tiếp đón nàng rồi hướng dẫn nàng đem xe ngựa đưa đến bên cạnh, sau đó đến bên kia xếp hàng.
Cố Vân Đông thấy xe ngựa nhà nàng xác thật đang chiếm chỗ, vội dắt đến để ở một góc vắng người.
Sau đó nàng mới mang theo Dương thị đi đến bên người tiểu nhị kia, “Tiểu huynh đệ, ta tìm chưởng quầy của y quán các ngươi.”
Tiểu nhị kia ngây người một chút, nhìn Cố Vân Đông so với chính mình còn lùn hơn nửa cái đầu.
Tiểu huynh đệ???
Tiểu nhị kia tận lực xem nhẹ xưng hô của nàng, ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Ngươi là ai, tìm chưởng quầy chúng ta có chuyện gì?”
“Ta là từ Tuyên Hòa phủ bên kia lại đây, là được Hà đại phu giới thiệu.” Nói nói, Cố Vân Đông từ trong tay áo lấy ra một phong thư, “Đây là thư tín Hà đại phu tự tay viết.”
Tiểu nhị thật ra cũng biết ở Tuyên Hòa phủ có một Hà đại phu, lần trước vừa mới tới đây.
Hắn vội mời Cố Vân Đông hướng bên trong đi, “Ngươi trước tiên ở đây đợi một lát, ta đi tìm chưởng quầy.”
Nói xong cầm lá thư Cố Vân Đông đưa hướng hậu viện chạy tới.
Qua một hồi lâu, tiểu nhị kia mới ra tới, “Chưởng quầy chúng ta thỉnh các ngươi đi vào, đi theo ta.”
Cố Vân Đông mang theo Dương thị đi theo sau tiểu nhị vào hậu viện, chưởng quầy của Huệ Dân y quán chính là một nam tử trung niên tầm 40 tuổi, lúc này đang ở hậu viện cầm một gốc dược liệu nói chuyện cùng một đại phu.
Nhìn thấy các nàng lại đây, chưởng quầy liền để cho đại phu kia trước đi tiền đường.
“Tin tức Hà đại phu đưa đến ta đã xem, mục đích của các ngươi ta cũng rõ ràng.” Chưởng quầy để cho các nàng ngồi, rồi nhìn thoáng qua Dương thị, hỏi, “Người bệnh chính là vị phu nhân này đi?”
Dương thị liền hơi hơi núp mình sau người Cố Vân Đông.
Hà đại phu viết tin cũng không phải là tường tận tỉ mỉ, rốt cuộc cùng Cố Vân Đông cũng không tính là quen thuộc, chỉ là giúp một tay nhờ chưởng quầy giúp đỡ, nếu có thể thành toàn một mảnh hiếu tâm của Cố cô nương thì đương nhiên tốt.
Nhưng nếu là Tống đại phu bên kia không đồng ý, cũng không có khả năng miễn cưỡng.
Chưởng quầy, cũng bất quá chính là người trung gian mà thôi.
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông nắm lấy tay Dương thị, có chút vội vàng hỏi, “Tổng đại phu hiện đang ở Khánh An phủ sao?”
Chưởng quầy thấy được động tác rất nhỏ của nàng, trong lòng hơi hơi thở dài một hơi, “Tống đại phu đúng là đang ở Khánh An phủ, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Cố Vân Đông vội hỏi.