Cố Vân Đông một bên đá vào đầu gối của nàng, Tôn quả phụ đột nhiên lảo đảo một cái cả người liền quỳ rạp xuống đất.
Cố Vân Đông thuận chế che miệng nàng lại miễn cho nàng kêu ra tiếng gây sự chú ý đưa người tới cửa, ngay sau đó hung hăng đạp hai chân của nàng, theo sát một phen chủy thủ liền kề vào cổ của nàng.
Tôn quả phụ sinh khí nghẹn lại một hơi, nguyên bản muốn đi bật lại Cố Vân Đông, nhưng đôi tay duỗi ta giữa không trung lại như thế nào cũng không dám động.
Chủy thủ kia lạnh băng còn phiếm hàn quang, vừa thấy liền biết thực sắc bén.
Nếu là động tác của nàng hơi lớn một chút, cổ của mình chắc chắn sẽ chảy máu.
Đúng lúc này, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa cùng thanh âm của Tưởng thị, “Tôn quả phụ ngươi đừng có xằng bậy, có muốn nói cái gì thì ra đây nói.”
“Thẩm, chúng ta không có việc gì, một lát liền đi ra ngoài.” Cố Vân Đông trước đã mở miệng.
Nàng buông tay đang che miệng Tôn quả phụ ra, ghét bỏ xoa xoa nước miếng trên tay lên bả vai nàng ta, đối với Tôn quả phụ đang giương miệng muốn nói cái gì đó nói nhỏ, “Đừng kêu nga, nếu là dọa đến ta, tay sẽ không khống chế được run a.”
Tôn quả phụ muốn gật gật đầu, lại không dám, chỉ có thể nhỏ giọng nói, “Ngươi, ngươi đừng xúc động, gϊếŧ người là phạm pháp, phải vào nha môn. Ngươi ngẫm lại tuổi của ngươi còn nhỏ, còn nhỏ như vậy, nếu là vào nhà lao một chuyến, về sau sẽ khó gả chồng.”
Cố Vân Đông cũng đồng tình gật gật đầu, “Còn không phải sao? Cho nên là, ăn cái này đi thôi.”
Tôn quả phụ còn không có minh bạch nàng nói cái gì, liền cảm thấy miệng mình giống như bị nhét một đồ vật gì đó, Cố Vân Đông dao nhỏ đưa đến gần hơn, lại vừa nhấc cằm của nàng lên, nàng liền nhanh chóng nuốt xuống.
Ngay sau đó đôi mắt trừng lên, “Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Độc dược mạch lệ tố.” Thứ dược vạn năng a.
Cố Vân Đông đã dời đi chủy thủ, Tôn quả phụ vội vàng khom lưng móc móc yết hầu của mình, nôn nôn nửa ngày, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng cũng không thể nhổ ra.
Ánh mắt nàng đỏ tươi hướng đến Cố Vân Đông, “Ngươi muốn độc chết ta?”
“Đương nhiên không phải, ta cùng ngươi không oán không thù, ta chỉ là bị ngươi dọa một chút thôi, sợ thôn dân các ngươi không chịu để chúng ta rời đi, cho nên đành phải trước tiên hạ độc ngươi, đem ngươi trở thành con tin, chờ khi chúng ta rời đi, tự nhiên sẽ cho ngươi phương pháp giải độc.”
Tôn quả phụ há mồm, muốn kêu người bên ngoài, nhưng nàng sợ chết, nếu là đem người này chọc giận không nói biện pháp giải độc cho nàng thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông nhìn biểu tình của nàng, xác thật được đây là một kẻ phi thường sợ chết.
Lúc trước có Thường Phú cũng uống mạch lệ tố, ít nhất còn sẽ hoài nghi một chút, bị nàng hù dọa hai lần mới tin.
Nhưng người trước mắt này, nàng nói là độc dược, nàng ta liền lập tức tin tưởng không mang theo chút nghi ngờ nào.
Tôn quả phụ phẫn hận trừng mắt Cố Vân Đông, “Không thể tưởng tượng được ngươi còn nhỏ, cư nhiên đã ác độc như vậy.”
“Ra ngoài, nếu không có điểm ác độc thì không phải giống như vừa rồi bị ngươi khi dễ sao?” Cố Vân Đông ngồi xổm trước mặt nàng, “Hiện tại, nên nói đến chuyện bồi thường rồi.”
“Ngươi, ngươi muốn bồi thường cái gì?”
“Ngươi xem, chúng ta nguyên bản sáng sớm muốn đi, kết quả nam nhân của ngươi ngăn cản chúng ta, làm chậm trễ thời gian. Thời gian của ta thực quý giá, này đến bồi thường đi. Hắn còn nổi điên muốn lấy cái cuốc muốn đập chết ta, ta sợ tới mức hiện tại tim còn đập đập nhảy loạn đây, bồi thường đi. Lại nói, ngươi vừa rồi còn uy hϊếp đe dọa đẩy nương ta một phen, đem nương của ta dọa sợ, này cũng phải bồi thường đi. Ta tâm địa thiện lương, cũng không cần nhiều, đem tiền bạc trên người của ngươi đều lấy ra là đủ rồi.”
Nàng tổng không thể còn chạy đến trong nhà của Tôn quả phụ, không có thời gian để làm mấy việc đó.
Tôn quả phụ không muốn đưa, nhưng chính mình trúng độc, chờ đến khi Cố Vân Đông nói độc dược còn có ba mươi phút nữa thì phát tác , liền vội vàng không ngừng đem bạc trong tay áo lấy ra hết.
Cố Vân Đông cau mày nhìn năm lượng bạc ở trong tay, “Còn ở đâu nữa?”
“Không, không còn nữa.”
“Ân?”
“Ta lập tức lấy.”