Cố Vân Đông đánh gãy lời nói của hắn, “Không cần, ngươi ngày mai sớm một chút lại đây là được.”
Hắn nhìn chằm chằm hai mẹ con Phương thị bên kia cũng không biệt lắm sắp một tháng, các nàng trừ bỏ tìm Triệu Quá Độ để hắn đến nhà bọn họ trộm đồ ra, cũng không có động tĩnh gì khác.
Hiện giờ nhà các nàng còn có người của Đồng gia, cũng chẳng sợ Phương thị tìm người trà trộn vào nhà bọn họ.
Lại nói chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc chứ không có ngày ngày đề phòng cướp, ý tưởng ngay từ đầu của nàng cũng chỉ là nhìn chằm chằm các nàng một tháng mà thôi.
Thung Tử lập tức đồng ý, chờ khi Cố Vân Đông đi rồi, hắn duỗi tay tát một cái thật mạnh lên mặt, ngay sau đó đối với cha mẹ của mình hỏi, “Ta không phải đang nằm mơ?”
“Không phải nằm mơ, ngươi thật sự có thể đi huyện thành làm tiểu nhị đó.” Thạch Đại Sơn hàm hậu trên mặt tràn đầy kích động, bàn tay thô ráp vỗ thật mạnh lên bờ vai của hắn.
Diệp thị cũng liên tục gật đầu, con trai của nàng, rốt cuộc có tiền đồ.
“Một tháng tận một lượng bạc, ta và cha ngươi hiện tại mỗi tháng cũng có tiền công, ngươi hiện giờ có công việc đàng hoàng để làm, thực mau là có thể cưới vợ rồi.”
Trước kia nhà nàng nghèo, nhi tử cũng không có thanh danh tốt, cả ngày chơi bời lêu lổng, bà mối thấy đều đi đường vòng, hiện tại nàng thậm chí đã có thể tưởng tượng cảnh tượng được ôm tôn tử không lâu về sau.
Thung Tử hít sâu một hơi, nhìn nhìn cha mẹ, bỗng nhiên phát hiện bọn họ cùng trước kia không giống nhau.
Đúng rồi, từ khi bắt đầu giúp đỡ Cố gia xử lý vườn trái cây, hai người cả ngày đều tinh tinh thần thần, tràn ngập nhiệt tình. Hiện giờ chính mình cũng có việc, về sau cuộc sống của bọn họ sẽ ngày càng tốt lên.
Hắn cuối cùng nhìn Hoa Lan nhi, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng kích động, tức khắc cười, “Chờ ca ca tích cóp của hồi môn cho ngươi.”
Ngày hôm sau, Thung Tử thay một bộ quần áo tốt nhất của mình, trời còn chưa sáng liền đi đến chờ trước cửa Cố gia.
Thời điểm Cố Vân Đông ra cửa suýt nữa bị cái bóng nơi góc tường dọa sợ, cho rằng chính mình mới vừa để Thung Tử trở về, Phương thị bên kia liền tìm người ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Chờ đến khi thấy rõ người đó là ai, nàng hận không thể một chân đá hắn đi.
Thung Tử hắc hắc cười, “Cố cô… Không đúng, chủ nhân, ta có phải hay không nên đi rồi?”
Cố Vân Đông đưa Cố Vân Thư lên xe ngựa để đi học đường, lúc này mới hai mắt đánh giá hắn.
Ngay sau đó liền hơi hơi nhíu mày, Thung Tử tuy rằng đã mang bộ xiêm y tốt nhất, nhưng góc áo bên kia cũng đã có hai miếng vá.
Này khẳng định không được, tiểu nhị chính là bộ mặt của cửa hàng, ăn mặc không tươm tất áo quần có vết vá sẽ làm cho người ta nghĩ nàng ngược đãi người làm ảnh hưởng danh dự.
Xem ra nàng phải ngẫm lại chuyện làm quần áo lao động mới được.
Nàng cũng để Thung Tử lên xe, người sau lắc đầu, chân tay co cóng ngồi ở bên người Đồng lão cha, “Ta cùng lão bá ngồi bên ngoài là được.”
Cố Vân Đông cũng không đi khuyên hắn, sau đó, Thung Tử liền trơ mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn từ Thiệu gia đi tới, nhìn thấy hắn ngồi vào trên càng xe, rồi phi thường tự nhiên vào thùng xe.
Thung Tử mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó hung hăng run lập cập.
Không được, không thể sợ, có gì sợ chứ, hắn lại không đắc tội Thiệu Thanh Viễn.
Đúng rồi, nghe người ta nói xưởng kia cũng có một nửa của Thiệu Thanh Viễn, cho nên cửa hàng này hắn cũng có phần?
Nói như vậy, hắn cũng là chủ nhân của mình?
“...” Hai cái người hắn sợ nhất, thế nhưng đều là chủ nhân của hắn!!!
Hắn rốt cuộc là như thế nào lại lâm vào hoàn cảnh như vậy chứ? Vì cái gì luẩn quẩn trong lòng như vậy a a a a a a.
Xe ngựa vào huyện thành, Cố Vân Đông trước mang đệ đệ đi học đường, ngay sau đó lại đi tiệm quần áo, mua một bộ quần áo thích hợp cho Thung Tử.
Thung Tử kích động không thôi, “Đưa, đưa, đưa ta? Ta thì mang cái gì chả được?” Thiệu Thanh Viễn bắn ánh mắt lạnh băng về phía hắn, Thung Tử đột nhiên giật mình một cái, cảm giác cổ lạnh căm căm, phảng phất tùy thời sẽ bị đầu mình hai nơi, hắn lại nhẹ nhàng xê dịch ra hướng ngược lại cách Thiệu Thanh Viễn xa nhất.