Bành phu nhân họ Diêu, ma ma đi theo bên người nàng chính là vị Tiền ma ma lúc trước thời điểm thượng lương nhà Cố gia đã tới đưa hạ lễ.
Tiền ma ma cười tiến lên giới thiệu nói, “Cố cô nương, đây là thiếu phu nhân nhà ta.”
Cố Vân Đông đối với Diêu thị gật đầu, Diêu thị đang đánh giá nàng, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, nhìn bộ dáng thực hữu hảo, “Cố cô nương, chúc mừng chúc mừng. Nghe nói đường trắng nhà ngươi là độc nhất vô nhị ở Phượng Khai huyện chúng ta, gia nhà ta lần trước ở Cẩm Tú tửu lầu đã gặp qua, chính là trở về tiền tán dương một hồi, nói đến ta tò mò không thôi, gấp không chờ nổi muốn nhìn một chút. Nay liền mặt dày đi theo gia nhà ta lại đây, ngươi cũng đừng trách móc.”
Cố Vân Đông cũng đi theo cười, “Bành phu nhân chê cười, nơi nào có khoa trương như vậy. Trước tiên mời đến hậu viện uống ly nước đường trắng đi, tư vị không tồi.”
“Được.” Diêu thị để cho Tiền ma ma đem lễ vật đưa lên, cười gật đầu.
Hôm nay người mang theo phu nhân cũng không chỉ có một mình Bành Trọng Phi, những người khác Cố Vân Đông đều nhờ Đổng Tú Lan tạm thời tiếp đón đến hậu viện uống trà.
Diêu thị tới, Cố Vân Đông tự nhiên cũng mời nàng hướng đến hậu viện.
Đổng Tú Lan là một phụ nhân nông thôn, nơi nào cùng những phu nhân gia đình giàu có này giao tiếp qua? Trong lòng vẫn luôn lo sợ, còn may có đại tức phụ Giang thị của Đồng gia.
Giang thị lúc trước cũng từng là hạ nhân của một gia đình giàu có, tuy rằng hầu hạ không đến trước mặt chủ tử, nhưng tốt xấu gì những quy củ của những người này đều biết.
Nàng thấy Đổng Tú Lan không được tự nhiên, liền nhỏ giọng nói cho thượng trà chiêu đãi nhân gia ăn uống cho tốt, mấy phu nhân này phần lớn đều nhận thức nhau, sẽ tự mình tìm người nói chuyện phiếm.
Đổng Tú Lan nghe được liên tục gật đầu, nàng cũng không muốn làm trung gian cho những người này.
Chỉ là hôm nay đã nói là sẽ đến giúp Vân Đông, sợ cho nàng cập rập.
Thời điểm Cố Vân Đông mời Diêu thị tiến vào, liền nhìn thấy Đổng Tú Lan mồ hôi đầy đầu, bưng nước đường đều là nơm nớp lo sợ.
Nàng lập tức đỡ trán, là nàng không suy xét chu toàn, nhưng thật ra làm người xấu hổ.
Cũng may lúc này hai vợ chồng Tần Văn Tranh tới, Cát thị cùng Cố Vân Đông quan hệ tốt, lại là sư mẫu của Vân Thư, lúc này tự nhiên sẽ bị kéo qua đảm đương chức tráng đinh, để nàng hỗ trợ tiếp đón đám người Diêu thị.
Cố Vân Đông ở bên trong bồi mọi người nói chuyện một lát liền đi ra ngoài, bên ngoài rất náo nhiệt.
Có Liễu Duy ở đó, có Thiệu Thanh Viễn ở đó, kỳ thật cũng không xuất hiện nhiều vấn đề lắm.
Không ít người đều đang xem đường trắng, cũng có người nhìn kẹo que đang cắm ở trên lớp rơm tản ra mùi hương trái cây đặt câu hỏi. Không ít chưởng quầy của cửa hàng cách vách nhìn thấy nhiều thiếu gia thiếu phu nhân nhà giàu như vậy lại đây cổ động cho cửa hàng mới, đều tò mò lại đây nhìn xem.
Sau khi biết trong tiệm bán cái gì, một đám đều mở to hai mắt nhìn có chút nóng lòng muốn thử.
Bất quá khi nghe đến giá cả vẫn là có chút lui về, đường là thứ tốt, nhưng một trăm văn một cân, thực sự là có điểm khó có thể thừa nhận.
Nhưng Cố Vân Đông một chút cũng không lo không có khách, chờ sau giờ khai trương qua đi, đường trắng này của nàng được người khác muốn mua đến điên rồi.
“Ta muốn 50 cân.”
“Ta muốn 100 cân.”
“Ta không cần nhiều, hai mươi cân là đủ rồi.”
Cố Vân Đông nhìn vào một đám đang bổ nhào vào trước quầy, trong tay cầm bạc, còn dặn dò gã sai vặt nhà mình che ở trước tủ đường trắng, dường như sợ bị người khác đoạt đi.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, “Các vị hôm nay có thể tới cổ động thật sự làm cho tiểu điếm hoan hỉ, chỉ là số lượng hữu hạn, cho nên mỗi nhà nhiều nhất chỉ có thể mua năm cân.”
“Ta thêm tiền.” Có người mở miệng.
Cố Vân Đông lắc lắc đầu, “Chỉ có thể năm cân.” Nàng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lượng đường trắng có thể chế tạo ra hữu hạn, sao có thể bán từng mấy chục cân mấy chục cân như thế?
Mọi người thất vọng không thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể một người cầm theo một cái túi tiền ra.
Bành Trọng Phi cũng mua năm cân, bất quá hắn là trực tiếp ném xuống hai mươi lượng bạc liền đi. Diêu thị đem hành vi của hắn xem đến rõ ràng, con ngươi không khỏi trầm trầm.