Cố Vân Đông giao bạc, nháy mắt cảm giác chính mình lại nghèo, bạc này thật sự là chỗ nào cũng cần dùng a, phải nhanh nhanh kiếm tiền mới được.
Thiệu Thanh Viễn thấy nàng vừa ra khỏi cổng nhà môi giới liền mặt ủ mày ê, nghĩ nghỉ hỏi, “Có phải không còn bạc nữa hay không? Ta ngày mai lên núi nhìn xem, có đại trùng hay không.”
Còn có hươu bào, lần trước nàng nói chưa ăn qua hươu bào. Chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận việc, không có thời gian lên núi để săn.
Cố Vân Đông nghe xong lập tức lắc đầu, “Đánh đại trùng là phải vào núi sâu, hiện tại lạnh như vậy, ở trong núi ngốc hai ngày cũng bị đông cứng lại cả rồi. Hơn nữa đại trùng nơi nào dễ dàng đánh như vậy, tùy tùy tiện tiện là có thể cho ngươi gặp chứ? Vẫn là đừng đi, quá nguy hiểm.”
Thiệu Thanh Viễn khóe miệng cong cong, “Được, không đi.”
Hai người lên xe ngựa, người Đồng gia còn đang ở chỗ người môi giới, Cố Vân Đông để cho bọn họ thu thập đồ vật trước, chờ buổi chiều bọn họ từ Cẩm Tú tửu lầu trở về lại đến đón bọn họ.
Cẩm Tú tửu lầu cách đây hơi xa, thời điểm Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đến, toàn bộ phía ngoài tửu lâu đều chật ních xe ngựa.
Nghe tiểu nhị nói, chuồng ngựa của tửu lâu căn bản là không còn chỗ, chỉ có thể đỗ ở bên ngoài, người tới quá nhiều.
Cố Vân Đông lúc trước chỉ nghe nói sự tình đánh đố này nháo ra rất lớn, hiện giờ xem ra… nháo đến cũng quá lớn đi.
Liễu Duy này rốt cuộc có bao nhiêu chán ghét Đào Hành, muốn cho toàn bộ người trong huyện đều nhìn đến hình ảnh hắn bị nhục nhã?
Trách không được ngay cả Tần Văn Tranh cũng xuất động, muốn khuyên nàng ngăn cản trận đánh cuộc này.
Tiểu nhị lúc trước đã được Liễu Duy phân phó, trực tiếp mang theo Cố Vân Đông bọn họ đi ghế lô tốt nhất trên lầu hai.
Gõ gõ cửa, một lát sau bên trong mới truyền đến một đạo thanh âm hữu khí vô lực, “Tiến vào.”
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau liếc mắt một cái, đây là làm sao vậy?
Hai người đẩy cửa ra đi vào.
Ai ngờ vừa vào cửa, liền nhìn thấy Liễu Duy buông đầu xuống một bộ dáng cụp đuôi ủ rũ không vui, đầu tóc cũng lộn xộn, quần áo cũng thực loạn, thoạt nhìn cả người rất thống khổ.
“Ngươi đây là… xảy ra chuyện gì?” Cố Vân Đông nhỏ giọng hỏi, chẳng lẽ là đánh cuộc xảy ra vấn đề gì? Nàng có nên an ủi hắn một chút không?
Liễu Duy nghe được thanh âm của nàng, đột nhiên ngẩng đầu, động tác quá mạnh, thiếu chút nữa xoắn cổ.
Ngay sau đó, hắn lại trở về bộ dáng nản lòng lúc trước, thở ra một hơi, “Nguyên lai là các ngươi a.”
Hắn lau tóc một chút, hai chân bắt chéo, một bộ dáng công tử kiêu ngạo ăn chơi trác táng, cùng với hình tượng lúc trước quả thực khác nhau như trời với đất.
“Vậy ngươi nghĩ là ai?”
“Ta còn tưởng là Đào Hành kia sai người tới nhìn xem rồi chê cười ta, ta liền cố ý giả dạng thành bộ dáng bị chịu đả kích sống không còn gì luyến tiếc, làm cho bọn họ cao hứng một chút, như vậy bọn họ lát nữa lại càng thảm, hahahahaha khụ khụ.”
Ngươi này còn rất biết cách ác nha.
Cố Vân Đông ngồi ở bàn bên cạnh, rót cho chính mình cùng Thiệu Thanh Viễn cốc trà, rồi duỗi tay mở cửa sổ nhìn xuống.
Liễu Duy lập tức ngăn cản, “Đừng đừng đừng, dưới lầu có rất nhiều người, trong chốc lát nếu là mọi người thấy bộ dáng tin tưởng tự tin của ta, liền không còn thú vị rồi.”
Cố Vân Đông chỉ có thể thu hồi tay, hỏi hắn, “Tửu lầu của các ngươi có cái gì ăn ngon không? Ta đã đói bụng, ăn cơm trước đi, hiện tại cách giờ Mùi còn hơn một canh giờ đấy.”
“Có, ta tập tức gọi người mang đồ ăn cho các ngươi.”
Hắn xong liền vò tóc mình cho thêm lộn xộn rồi mới mở ra cửa phòng bao, đối với tiểu nhị bên ngoài hô, “Đồ ăn chiêu bài của tửu lâu đều mang lên một phần, nhanh lên.”
Ngoài cửa vừa lúc có hai cậu ấm đi ngang qua, nghe vậy lập tức nở nụ cười, “Liễu thiếu gia, ngươi đây là biết rõ phải thua, bắt đầu tự sa ngã sao? Vậy cũng không cần đạp hư lương thực đi?”