Cố gia, thế nhưng khí phái đến vậy sao?
Tần Văn Tranh như thế nào cũng không thể đem nhà ngói gạch xanh khang trang trước mặt này cùng Cố gia liên hệ với nhau, không phải nói một nhà Cố Vân Đông là dân chạy nạn đến đây sao? Không phải nói phụ thân nàng đến nay vẫn còn mất tích chưa tìm được sao?
Hơn nữa lúc trước Cố Vân Đông cùng hắn nói chuyện phiếm, rõ ràng đã biểu thị chính mình thực thiếu tiền thực nghèo, một bộ dáng lúc nào cũng phải kiếm sinh ý từ đường trắng.
Đây là lừa dối, lừa dối!!!
Nhà nàng so với nhà mình còn tốt hơn, nhìn xem đường vào cửa còn rải sỏi, nhìn xem vườn hoa chung quanh chỉnh chỉnh tề tề này, nhìn xem gạch lớn mới tinh này, so với nhà địa chủ còn xa hoa hơn!!
Thời điểm Cố Vân Đông ra tới, liền nhìn thấy Cát thị ôm nữ nhi từ trên xe đi xuống.
Nàng vội cười tiến lên, “Tần phu nhân các ngươi tới, mời vào mời vào.”
Cát thị cùng nàng chào hỏi, liền nắm tay nữ nhi đi vào bên trong.
Đi được vài bước, lại phát hiện Tần Văn Tranh còn đứng tại chỗ không khỏi quay đầu lại nhìn xem.
Tần Văn Tranh giờ phút này lại bày ra vẻ mặt phẫn nộ nhìn Cố Vân Đông, cười lạnh một tiếng, “Nhà của Cố cô nương thật là làm cho người ta không tưởng được.”
Cát thị nghe vậy, lúc này mới chăm chú nhìn lại, ngay sau đó con ngươi sáng ngời.
Nàng đương nhiên đã gặp qua nhà xanh gạch ngói, thậm chí còn gặp qua những ngôi nhà tinh xảo điêu lãm họa đống, nhưng căn nhà trước mặt lại làm cho người ta cảm giác không giống nhau, có chút không giống người thường, rồi lại làm người có loại cảm giác thực ấm áp thực thoải mái.
Cố Vân Đông nháy mắt minh bạch Tần Văn Tranh đây là thẹn quá thành giận, nghe cái giọng điệu âm dương quái khí này, lập tức thở dài một hơi, “Cũng không phải sao, căn nhà này của ta chính là toàn bộ tài sản mà ta tích cóp được, hiện tại không một xu dính túi, ngay cả quà nhập học cho đệ đệ ta đi học đường cũng gom không đủ, cho nên muốn nỗ lực kiếm tiền a.”
Cố Vân Thư một bên nghe xong vội vàng nói, “Đại tỷ ta không đi học đường, ngươi không cần quá nỗ lực, sẽ mệt.”
“Không được!” Tần Văn Tranh lại dẫn đầu phản đối, tư thế chém đinh chặt sắt.
Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, “Đi vào trong rồi nói tiếp.”
Một đám người vào nhà, Cố Vân Đông mời họ nước đường.
Đây là dùng đường trắng để pha, so sánh với đường đỏ, thì phảng phất như không có thêm bất cứ thứ gì, nước vẫn là trong suốt, nhìn rất thoải mái thanh tân, nhưng khi uống vào trong miệng lại ngọt tư tư.
Cát thị thoải mái thở ra một hơi, nhìn về phía nữ nhi nhà mình, thấy nàng đã lộc cộc lộc cộc uống hết toàn bộ, hơn nữa đem cái ly không đưa cho Tần Văn Tranh để xin thêm một ly nữa.
Tần Văn Tranh lúc trước cũng đã đem toàn bộ đường trắng đưa đi kinh thành, chính mình không giữ lại chút gì, cho nên nghiêm túc mà nói thì hắn vẫn là lần đầu tiên uống được nước đường như vậy, không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên không tồi.
Uống xong nước đường rồi, Tần Văn Tranh nhìn thấy hai huynh muội đang an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh Cố Vân Đông như là phải cho nàng thêm can đảm, không khỏi cười nói, “Vân Thư, chúng ta cùng đại tỷ của ngươi có việc muốn nói, ngươi có thể hay không mang Bình nhi của nhà chúng ta đi dạo một lát?”
Tần An Bình nghe được nóng lòng muốn đi, rất là hưng phấn.
Nương nói, đến nhà người khác làm khách phải biết rụt rè yên tĩnh có lễ phép, cho nên nàng vẫn luôn khắc chế không dám quá hoạt bát, nhưng từ lúc sáng sớm nàng đã rất mong được cùng Vân Thư Vân Khả nói chuyện rồi.
Cố Vân Thư ngước mắt nhìn về phía đại tỷ nhà mình, thấy nàng gật gật đầu, hắn liền tiến đến trước mặt tiểu cô nương Tần An Bình nói, “Đi thôi, ngươi phải theo sát chúng ta, bằng không sẽ bị lão hổ trên núi ngậm đi mất đấy!”
Tần An Bình lập tức kích động, “Trên núi có lão hổ sao? Ngươi đã gặp qua rồi sao? Ngươi có thể mang ta đi sao? Nhà ta lần trước được hai đầu hươu bào, nhưng đã chết, ta thật ra… “Khụ khụ.” Cát thị nhịn không được đỡ trán.