Cố Vân Đông chính là đang cân nhắc, Thiệu Thanh Viễn liền tới rồi.
Hắn thấy nàng hồi lâu không ra, có chút lo lắng cho nên đến xem.
Cố Vân Đông nhìn thấy hắn thì đôi mắt sáng ngời, “Thiệu Thanh Viễn, giúp ta một chút.”
“Ngươi nói đi.”
“Cái người tên Cố Tiên Nhi kia, người vừa mới cùng ta lại đây, chính là đường muội của ta, hôm nay ngươi giúp ta nhìn chằm chằm nàng, để xem nàng muốn làm cái gì?”
Thiệu Thanh Viễn không nói hai lời liền đồng ý, “Được.” Sau đó liền đi về phía tiền viện.
Nhưng là mới đi được hai bước, lại bị Cố Vân Đông cấp gọi lại, “Ai, từ từ, còn, vẫn có một việc, cảm giác tồn tại của ngươi quá lớn, nhìn chằm chằm nàng sẽ quá dễ dàng bị phát hiện.”
Thanh Viễn một lần nữa trở về, nói, “Yên tâm, sẽ không bị phát hiện, ngươi phải tin tưởng ta.”
Cố Vân Đông sửng sốt, đối diện với ánh mắt thành khẩn của hắn, liền mạc danh gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nở nụ cười, lúc này mới đi rồi.
Cố Vân Đông yên lặng đứng ở tại chỗ, mới vừa rồi Thiệu Thanh Viễn, nàng cư nhiên cảm thấy mẹ nó như thế nào soái như vậy?
Nàng đột nhiên chụp mặt của mình một chút, hoàn hồn hoàn hồn, đến lúc nào rồi mà còn hoa si.
Thu liễm biểu tình một chút, Cố Vân Đông đi nhanh về phía tiền viện.
Người trong thôn sôi nổi cùng nàng chào hỏi, Cố Vân Đông cũng cười đối đáp với nàng, đối với những ánh mắt lóe lên sự tò mò bát quái thì làm như không thấy.
Nàng vẫn là đi đến trước mặt Tiền ma ma, mới vừa rồi trực tiếp cùng Cố Tiên Nhi nói chuyện mà chưa kịp chào hỏi cùng nàng.
Hạ lễ Tiền ma ma còn chưa có đưa qua, theo lý thuyết nàng có thể trực tiếp giao cho Chu thị chiêu đãi khách, nhưng nàng lại là người Bành phủ, đại biểu chính là chủ tử Bành phủ, cũng là người có tiền có quyền trừ bỏ Liễu Duy, tự nhận là người quan trọng.
So sánh với việc thôn dân bá tánh chỉ tặng rau dưa củ quả trứng gà gì đó, bọn họ cấp quà tặng tất nhiên cần phải có giá trị hơn nhiều.
Cho nên, đường nhiên cần phải cho những người chưa hiểu việc đời đó được mở mang tầm mắt.
Tiền ma ma duỗi duỗi tay, một cái nha hoàn khác liền đem đồ vật mang lên bàn.
Tiền ma ma cười nói, “Đây là thiếu phu nhân nhà ta đưa hạ lễ cho Cố gia, hy vọng Cố cô nương không cần ghét bỏ.”
Mọi người ở đây đều không khỏi tò mò, sôi nổi châu đầu hướng bên này nhìn qua.
Một cái hộp, bên trong có điểm tâm nổi tiếng nhất huyện thành.
Một bộ tranh chữ, theo như Tiền ma ma nói là bút tích của một thư pháp gia nổi tiếng tiền triều.
Một vật trang trí bình phòng, mặt trên là bức tranh thêu bát tuấn đồ (tám con ngựa).
Còn có, vải vóc. Bành gia là nơi buôn bán vải vóc lớn nhất Phượng Khai huyện, đưa cái này tất nhiên là nhất đẳng.
Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới Bành gia cư nhiên làm được bút tích lớn như vậy, Bành Trọng Phi…đây là thật sự bị sợ hãi đi?
Những cái khác không nói, riêng cái tranh chữ cùng cái bình phong kia, cũng không phải là dễ dàng có được.
Liễu Duy cũng khiếp sợ, hắn nghĩ đến lễ vật mình đưa lúc trước, lặng lẽ đem Liễu An cấp kéo lại đây, “Quay đầu lại, ngươi lại thêm hai mươi lượng tiền biếu.”
Liễu An mở to hai mắt nhìn, thiếu gia ngươi quá phá của.
Tuy rằng hắn cũng rất thích Cố gia, nhưng là Cố gia này rốt cuộc cũng chỉ là ở nông thôn, đưa đồ quá quý trọng, sẽ làm người ta trong lòng bất an.
Cố Vân Đông nếu là biết suy nghĩ của Liễu An, tuyệt đối sẽ đem hắn đá sang một bên.
Trong lòng bất an cái quỷ a, càng nhiều càng tốt chứ, nàng hẳn là đến đêm nằm mơ cũng có thể cười ra tới.
Nàng là cái dạng người chưa thấy qua việc lớn trong đời hay sao?
Tiền ma ma cười hỏi, “Cố cô nương có thích hay không?”Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 150: Làm người nhà quê mở rộng tầm mắtNàng muốn nhìn một chút biểu tình thụ sủng nhược kinh của Cố Vân Đông, nhưng người trước mặt lại gật gật đầu, bình tĩnh đem đồ vật thu lại, “Đây là một phen tâm ý của thiếu phu nhân nhà các ngươi, tự nhiên là thích.”