“Hai mươi cân.” Cố Vân Đông lặp lại một lần nữa, cũng không biết biểu tình này của bọn họ là muốn làm gì.
Chưởng quầy mày đều ninh lên, “Cô nương, ngươi là tới quấy rối đi, hai mươi cân? Ngươi biết cần bao nhiêu bạc không?”
“Bao nhiêu?”
“Một cân đường trắng 25 văn!!” Chưởng quầy cười lạnh, “Ngươi mua nổi sao? Miệng nói một lần liền cần đến hai mươi cân.”
Cố Vân Đông biết đường trắng đường đỏ đều rất quý, nàng cũng đã ở trên đường mua qua đường mạch nha cho hai tiểu hài tử ăn vặt, đường mạch nha còn rẻ hơn một chút.
Lúc trước ở phủ thành Tuyên Hòa phủ, thời điểm nàng đi tiệm tạp hóa mua dầu muối gạo và mì, quên mua đường trắng.
Chờ khi trở lại nhà Kha biểu cô kiểm kê đồ vật thì mới nhớ tới, lúc ấy muốn đi mua, Kha biểu cô nói đường quý, dù sao cũng không dùng bao nhiêu, trong nhà có, để nàng dùng đường có sẵn trong nhà.
Cố Vân Đông cũng liền không cự tuyệt, bất quá Kha biểu cô lấy ra đường trắng cũng không thể coi là đường cát trắng thuần khiết, chỉ là so với đường đỏ thì nhạt màu hơn mà thôi. Nhưng nàng chỉ là dùng để làm gia vị nấu đồ ăn, cũng chỉ dùng để nấu thịt kho tàu mà thôi, cái khác rất ít dùng.
Sau này khi tới Vĩnh Phúc thôn, nàng cũng vẫn không nhớ ra phải đi mua đường, chủ yếu là không có phương tiện. Vài lần đi trấn trên huyện thành đều quên mất, bởi vậy thời điểm dùng đến đường, chỉ có thể thừa dịp Đổng thị không chú ý từ trong không gian lấy ra.
Còn may Đổng thị không biết nàng khi từ phủ thành tới đã mang theo những thứ gì trên người, cũng không nhạy bén giống như Kha biểu cô.
Hôm nay là muốn lại đây mua, không nghĩ tới muốn mua hai mươi cân đường trắng lại khó khăn như vậy.
Hơn nữa… còn đắt như vậy.
Bất quá, nghe chưởng quầy nói như vậy, Cố Vân Đông cũng không cao hứng, “Ngươi quản ta mua bao nhiêu làm cái gì? Rốt cuộc thì tiệm các ngươi có hay không? Không có thì ta đi địa phương khác mua.”
Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, kêu tiểu nhị đi phía sau kho hàng lấy, chính mình đi đến quầy bên cạnh cạch cạch cạch đánh lên bàn tính, “Một cân 25 văn, hai mươi cần muốn tám lượng bạc, cô nương ngươi mang đủ bạc rồi sao?”
“Đủ.”
Cố Vân Đông không muốn nhiều lời, nhưng là nguyên bản những khách nhân khác của cửa hàng lại nhìn nàng lặng lẽ nghị luận.
“Cô nương này khẩu khí thật lớn, cư nhiên muốn mua tận hai mươi cân đường trắng, cũng thật dám bỏ tiền.”
“Hay là làm bộ làm tịch đi, ngươi xem quần áo trên người nàng đi, vừa thấy chính là từ nông thôn đến, trên người có tám văn tiền đã không tồi rồi, còn tám lượng bạc đâu.”
“Xem ngươi trong chốc lát nói như thế nào.”
Vì thế nguyên bản mấy người đã mua đủ đồ vật đều không đi, nhìn xem Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn đứng ở cửa chưa tiến vào, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là thấy Vân Đông hồi lâu vẫn chưa ra, liền hướng hướng bên trong nhìn nhìn, thấy nàng không có việc gì, liền lại quay đầu.
Tiểu nhị bên kia thực mau lấy ra một túi đường trắng đặt ở trước mặt Cố Vân Đông, thái độ ngạo mạn, “Nha, đều tại đây, muốn hay không cân trước mặt ngươi?”
Cố Vân Đông mở túi ra cuối đầu nhìn thoáng qua, tức khắc biểu tình phức tạp lên.
Này… cũng xem là đường trắng sao?
“Chưởng quầy, ta muốn chính là cái loại đường cát trắng thực trắng, giống như mây trắng vậy, cái này cũng quá tối đi?”
Chưởng quầy đột nhiên từ sau quầy đi ra, một tay đem túi cột lại để ra phía sau mình, “Nói cái gì mạnh miệng vậy, còn muốn đường thực trắng, nói cho ngươi, đây là loại tốt nhất của chúng ta đấy. Ngươi rốt cuộc có muốn mua hay không? Không mua liền cút cho ta.”
Hắn bao nhiêu nước miếng cũng phun ra tới, “Ngươi là thấy cửa hàng chúng ta sinh ý tốt, liền muốn tới quấy rối đi. Ta liền nói, một nha đầu một bộ nghèo kiết hủ lậu là còn há mồm ngậm miệng liền muốn mua hai mươi cân đường trắng, chưa hiểu việc đời liền tại đây nói ẩu nói tả, có bản lĩnh thì ngươi cũng tìm cho ta cái loại đường trắng như mây ấy đi, ngươi tìm ra được ta ra giá cả gấp mười lần mua trở về.”
Nói xong liền tới đẩy Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy liền bước nhanh đến, bắt lấy tay hắn, hàn khí lạnh lẽo nhìn về phía chưởng quầy.
Cố Vân Đông cũng bực, “Ngươi mới chưa hiểu việc đời, ta sẽ làm đường trắng cho ngươi xem, đến lúc đó ngươi đừng quên những lời nói của chính mình ngày hôm nay.”Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 142: Ngươi mua nổi sao?Liễu Duy ở gần nhất, liền nghe được những lời này của nàng.