Cố Vân Đông thời điểm rời khỏi nhà thôn trưởng, sắc trời đã hơi hơi tối.
Nàng cũng không nóng nảy, chậm rãi đi trên con đường nhỏ ở thôn.
Tới Vĩnh Phúc thôn lâu như vậy, nàng còn không có thời điểm giống như vậy, chậm rãi cảm thụ an bình của Vĩnh Phúc thôn.
Nhà này thì truyền đến tiếng gào khóc của hài tử, nhà kia thì truyền đến thanh âm cãi nhau của phu thê, vô cùng náo nhiệt, phảng phất như trăm mối sinh hoạt ở trước mặt nàng nhất nhất hiện lên.
Nàng nên cảm thấy may mắn thời gian mình tới Vĩnh Phúc thôn vừa lúc, gặp được Trần Lương làm thôn trưởng.
Thôn trưởng trước đó nghe nói là có một đêm uống rượu xong ra khỏi nhà, sau khi trở về lại tìm không thấy nhà mình ở đâu, bị tuyết lớn ở bên ngoài làm cho chết cóng.
Người người đều nói hắn làm chuyện xấu quá nhiều, gặp báo ứng.
Địa chủ kia cũng không có được kết cục tốt, mấy năm trước Phượng Khai huyện này thay đổi huyện lệnh, địa chủ kia làm biết bao nhiêu chuyện ác đụng vào huyện lệnh, bị tịch thu nhà, địa chủ kia bị chém đầu, người trong nhà cũng bị lưu đày đi nơi khác.
Đáng tiếc, tính tình của phu thê Thạch gia đã thành ra như vậy, cho dù hai tòa núi lớn từng chèn ép gia đình bọn họ nay đã sụp đổ, nhưng bọn họ cũng không thể lại có tinh thần như lúc đầu.
Nhưng Trần Lương nói đúng, này cũng không có trở ngại nàng tìm bọn họ hỗ trợ.
Cố Vân Đông tâm tình tốt lên, khi đi vào Từng gia thì trên mặt cũng không khỏi mang theo nụ cười.
Cho đến khi nhìn đến mấy tiểu hài tử đang giằng co trong viện….
Bên trái là Cố Vân Thư Ngưu Đản cùng tam huynh muội Từng gia và cả Dương thị, bên phải thì chỉ có một mình Cố Vân Khả??
Nhưng vì cái gì Cố Vân Đông lại cảm nhận được khí thế, ngược lại vẫn là một mình một người Cố Vân Khả bên này còn khí thế hơn đâu.
Mấy tiểu hài tử cũng chưa nhìn thấy Cố Vân Đông đang đứng ở cửa, trong tay bọn họ đều đang cầm một cây kẹo que, mà trong tay Cố Vân Khả lại có một, hai, ba, bốn, năm…. hảo a, một đống.
Luận về số lượng kẹo que, khí thế của nàng là hoàn toàn có thể lớn hơn so với mấy người đối diện rồi.
“Khả Khả, ngươi như vậy quá không công bằng, chúng ta một người một cây, ngươi tại sao lại là một người nhiều cây như vậy.” Cố Vân Thư thực tức giận mở miệng.
Cố Vân Khả lập tức đem hai tay giấu ở phía sau, đem kẹo que giấu đi.
Nhưng bởi vậy, kẹo trên tay nàng lại không khỏi rớt ra mấy miếng đường.
Tiểu cô nương sửng sốt, vội vàng đem kẹo que hứng vào cái túi đằng trước yếm.
Cố Vân Đông khóe miệng vừa kéo, túi áo này là nàng nói Dương thị làm theo ý tưởng của nàng, ngẫu nhiên sẽ lấy chút đậu phộng hạt dẻ đồ ăn vặt gì đó để ở túi áo từ từ ăn. Bên ngoài kẹo que có bọc giấy dầu, cũng sẽ không dính ở trong túi áo.
Tiểu cô nương để kẹo trước yếm xong, phát hiện kẹo que ở hai bên yếm lại rớt ra, tức khắc mồ hôi đầy đầu.
Đến cuối cùng, dứt khoát kéo mũ trên đầu xuống, đem toàn bộ kẹo que để trong mũ, sau đó giấu phía sau người.
Ngay sau đó, đầu nhỏ giương lên, bởi vì không có mũ nên đầu tóc rối bời, “Xem, ta không có.”
Cố Vân Thư bị tức giận đến thiếu chút nữa bốc khói, “Ở trong cái mũ sau lưng ngươi ấy.” Làm trò trước mặt người khác đem đường giấu đi, nàng cho là bọn hắn đều mù sao?
Tiểu cô nương dùng sức lắc đầu, “Nói không có, liền không có.”
“Khả Khả, ngươi lại cho chúng ta mỗi người một cây, còn lại đều cho ngươi, đươc không?” Ngưu Đản dụ dỗ nàng, hắn vừa rồi liếm một chút kẹo que, quả thực ăn quá ngon, hắn cảm giác đều đang bay bổng, so với đường mạch nha ăn còn ngon hơn thật nhiều thật nhiều thật nhiều, ăn một ngụm hắn liền luyến tiếc ăn thêm miếng nữa.
Cố Vân Đông lắc đầu, đi đến phía sau Cố Vân Khả, đem mũ trong tay nàng cầm lên.Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 139: Giằng coTiểu cô nương sửng sốt, vội vàng xoay người, nhìn thấy là đại tỷ, tức khắc phồng miệng đáng thương hề hề nhìn nàng, “Ta không có.” Cái biểu tình ủy khuất kia, giống như là ngay sau đó nước mắt sẽ rơi xuống vậy.