Vừa nghe tiếng la bên ngoài, từ trong trí nhớ Lâm Trạch liền biết là ai.
Tiết Lượng, làng trên xóm dưới nổi danh là tên độc ác, không chút lương tâm giật dây bán hài tử, tức phụ và phu lang của người khác, cũng chính là người tối qua cùng uống rượu với nguyên thân.
Vốn dĩ việc bị hạ dược tối qua do Lâm Trạch suy đoán phân tích, hiện tại nghe thấy thanh âm Tiết Lượng tìm tới cửa, hắn không nghi ngờ gì nữa.
"Em cứ ngốc ở trong phòng thu dọn hành lý, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng đừng đi ra, tướng công có cách ứng phó."
Lâm Trạch đem Chương Tụ đến trước mặt, hôn đôi môi phấn nộn kia rồi mới sửa soạn quần áo xoay người đi ra ngoài.
Động tác tự nhiên đến nỗi Chương Tụ bị hôn rồi mới phản ứng, che miệng lại nhìn bóng dáng Lâm Trạch rời đi, mắt phượng mở to ra quên chớp mắt luôn, má đỏ thật lâu mới hết.
......
Trước cửa Lâm gia.
Tiết Lượng hùng hổ đập cửa, tức phụ của gã đứng bên cạnh che mặt khóc sướt mướt, phía sau có nhiều thôn dân tới xem náo nhiệt.
Nhìn kỹ trong đám người còn có thôn trưởng và vài vị lão nhân đức cao vọng trọng trong tộc.
"Thôn trưởng, các ngài ồn ào tới nhà của ta là làm gì?"
Lâm Tam Quý mở cửa nhìn tình huống bên ngoài, trong lòng sầu lên.
Lão thật ra không sợ Tiết Lượng và thôn trưởng nhưng nhìn thấy vài vị lão nhân trọng tộc tới liền nói thầm, các lão nhân này không phải sự tình trọng đại sẽ không ra mặt, biểu tình mỗi người rất xấu, lão còn mơ hồ nghe thấy tên lão đại, sợ là có chuyện không tốt.
"Đương nhiên là tìm nhi tử lão tính sổ!"
Không đợi thôn trưởng nói chuyện, Tiết Lượng cảm xúc kích động rống to lên, giống như hung thần ác sát*, thanh âm gào to lên như để mọi người chung quanh đều nghe thấy.
Hung thần ác sát*: hung thần làm chuyện ác để hại người.
"Tam Quý thúc, đem tú tài Lâm Trạch kêu ra đây! Hắn muốn bán phu lang, lão tử đã thu xếp tốt cho hắn còn mời hắn về nhà uống rượu và đồ ăn ngon, hắn lợi dụng say rượu phi lễ tức phụ ta......"
"Tiết Lượng ta không phải người tốt gì nhưng không cho kẻ khác khi dễ tức phụ của ta, hôm nay ta gọi thôn trưởng và lão nhân trong tộc tới để nói lời công đạo, Tiết Lượng ta thề không bỏ qua!"
Bất chấp bị mất mặt, gã đi rêu rao tội trạng quở trách một lần.
Cùng tiếng rống của Tiết Lượng, tức phụ gã Vương thị ở bên cạnh thương tâm khóc lên, trên mặt có dấu tay và mấy dấu hôn nhợt nhạt trên cổ, vừa nhìn liền biết là giãy giụa khi bị phi lễ lưu lại.
Thôn dân xung nghe Tiết Lượng nói liền ồn ào chỉ chỉ trỏ trỏ nhỏ giọng nghị luận.
Lâm Tam Quý vừa nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
"Nói bậy, lão đại nhà ta là người đọc sách tuân thủ lễ nghĩa, triều đình ban cho danh tú tài, sao có thể chuyện vô sỉ như vậy, tối qua lão đại còn ngủ ở nhà"
"Phi, Lâm Trạch mà là tú tài cái gì, ông trời bị mù mới cho loại người như hắn thi đậu! Mọi người đều biết chuyện năm đó hắn say rượu xông vào khuê phòng nữ tử rồi bị đuổi ra khỏi tư thục, tính xấu không đổi hắn lại say rượu phi lễ tức phụ của ta, may mắn là ngày hôm qua ta kịp thời tới cứu tức phụ, không thể như vậy mà ta bỏ qua cho hắn"
"Hắn dám bán phu lang cho tiểu quan, những việc xấu xa khác hắn sao không dám làm, chứng từ hắn bán phu lang còn ở chỗ ta, nơi này có ký tên của hắn!"
Hiển nhiên Tiết Lượng có chuẩn bị mà đến, chứng cứ đầy đủ logic rõ ràng.
Vương thị phối hợp với tướng công của ả, khóc lóc tính đâm vào cây tự tử, "Phụ thân hài tử, đều do ta làm bại hoại thanh danh trong nhà, ngươi để ta chết đi."
"Tức phụ, ta không trách ngươi không ghét bỏ ngươi, ngươi là người của Tiết gia."
Tiết Lượng giữ chặt người, biểu diễn phu thê tình thâm.
Chẳng sợ thái độ của thôn dân xung quanh, nhìn đến hình ảnh này, trong lòng thôn dân không thể không hướng về phu thê Tiết Lượng.
Danh tiết phụ nhân là chuyện lớn, vì giữ gìn danh tiết có thể chết để chứng minh trong sạch, nếu không phải là sự thật nhà ai dám lấy chuyện này ra đùa giỡn?
"Không ngờ Lâm gia lại sinh ra hạng người như vậy, đều nói mình đọc nhiều sách thánh hiền còn có thể làm ra loại chuyện này."
"Không thể nào, tuy mấy năm nay Lâm Trạch sống chung không tốt với người khác, cũng không đến mức đó, hắn là tú tài có công danh trên người sao lại phi lễ tức phụ Tiết Lượng."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao Tiết Lượng dám lấy danh tiết tức phụ ra nói bậy? Không những thế Lâm Trạch còn bán phu lang hắn, chứng từ đều có quả thực không bằng cầm thú"
Thôn dân náo nhiệt nghị luận sôi nổi.
Bản dịch chỉ post duy nhấttrên wattpad quýt nhỏ xinh. Nếu thấy ở trên web khác đều là ăn cắp.
Không biết những lời đó có phải thật không nhưng đa số mọi người đều tin, 'Lâm Trạch' ngày thường một lòng ở nhà đọc sách tiếp xúc rất ít với thôn dân, cơ bản không có nhân duyên trong thôn, thời khắc mấu chốt không có ai nói giúp.
"Không đâu, Lâm Trạch không có khả năng làm ra chuyện này, không có khả năng......"
Mặc dù có chứng cứ nhưng Lâm Tam Quý không tin nhi tử mình có thể làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa, vô sỉ cực kỳ.
Huống chi đêm qua lão đại đã viên phòng với Tụ ca nhi, sao có thể phi lễ tức phụ Tiết Lượng? Lại nói lão đại luôn si tình với Chương Ngân Châu, đổi thành Chương gia tìm tới, lão có lẽ nghi ngờ chuyện này có phải thật không.
Lâm Tam Quý ăn nói vụng về, Tiết Lượng là tên độc ác thành tinh không sợ mất mặt, liền ở bên ngoài quở trách tội trạng.
Nếu tội trạng này là thật đã đưa Lâm Trạch đến nha môn chịu tội, thanh danh về sau là hỏng, xin lỗi bồi thường như lột một tầng da.
Lâm Trạch ở trong viện nghe một lát, hắn suy đoán phân tích của mình là đúng.
Quả nhiên mục đích của Tiết Lượng là tìm phiền toái cho hắn, làm thanh danh của hắn bị hủy.
Trong nhà nghe được động tĩnh đều đi ra xem, Lâm lão thái thái bị động tĩnh hùng hổ dọa đến trắng bệch.
Lâm Tiểu Liên không dám nói lời nào, Trần Thục Cúc ôm tay xem kịch, biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa.
Lâm Kiến Văn lại quan tâm nói: "Đại ca, sao huynh làm chuyện nhục nhã như vậy?"
Gã nói ra xác định Lâm Trạch đã làm chuyện này.
"Ta không bao giờ làm chuyện nhục nhã đó! Ta có công danh tú tài, dựa theo luật pháp cho dù có tội cũng do huyện lệnh thẩm vấn phán xử, Ta không làm chuyện có thẹn với lương tâm sao phải lo lắng? Nhị đệ, ngươi nên đọc sách luật cho nhiều vào, đỡ đến lúc thi hương lại không biết, kẻo năm nay lại thi rớt."
Lâm Trạch liếc mắt cười lạnh nhìn Lâm Kiến Văn, không chút khách khí đáp trả.
Sắc mặt Lâm Kiến Văn thoáng chốc khó coi, lời này chính là trù gã thi rớt.
Lâm Trạch lười nhiều lời với gã, hiện tại cho miệng lưỡi nghỉ ngơi, đợi lát nữa có tinh lực chậm rãi tính sổ.
Đi tới trước cửa, đem Lâm Tam Quý kéo ra, Lâm Trạch không nói hai lời đá một cú thật mạnh vào bụng Tiết Lượng, trực tiếp làm gã ôm bụng lăn vài vòng trên đất.
Vương thị đang khóc và mọi người hoảng sợ.
Thấy nam nhân của mình bị lăn vài vòng Vương thị khóc nháo lên, "Ô ô, Lâm Trạch sao ngươi dám đá tướng công của ta!"
"Tất nhiên là cho hả giận."
Lâm Trạch cười lạnh, mặc kệ mọi người xung quanh nghị luận, quay đầu nhìn về phía thôn trưởng và vài vị lão nhân trong tộc, chắp tay làm lễ mới tiếp tục nói:
"Thôn trưởng và nhóm lão tộc đến đúng lúc lắm, ta hiện đang có oan tình muốn đi nha môn kiện lên quan phủ, việc này rất trọng đại còn làm phiền thôn trưởng và nhóm tộc lão đi công đường giúp tiểu chất chứng kiến công đạo."
Tiết Lượng đánh phủ đầu còn nháo tới náo nhiệt nhưng lại quên mất vấn đề quan trọng nhất, chính là nguyên thân có công danh trong người, phạm vào tội nào cũng chỉ có thể đi nha môn xử lý, trong thôn không được vận dụng tư hình hay tùy ý xử lý.
Mọi người không hiểu được lời này trong lòng nói thầm.
Đầu Lâm Trạch chẳng lẽ có tật xấu, không cho Tiết gia một lời công đạo còn đá người ta, còn muốn đi nha môn kiện, trong miệng còn kêu oan, không biết xảy ra chuyện gì?
Tiết Lượng phản ứng lại cũng không hiểu, gã làm chứng việc Lâm Trạch phi lễ tức phụ, đối phương không có bằng chứng chứng minh trong sạch cho nên gã không sợ.
"Lâm Trạch tên vương bát đản nhà ngươi dám khi dễ tức phụ ta còn động cước đá người, thật là khinh người quá đáng! Được lắm cùng đi lên nha môn, cho toàn bộ huyện Thanh Sơn biết ngươi là súc sinh"
Tiết Lượng tự tin mười phần, biểu tình oán giận.
Người trong thôn và thôn trưởng không tán đồng lời này, dân chúng bình thường không muốn dính líu tới nha môn, cảm thấy sợ hãi đen đủi.
Lại nói gièm pha trong thôn truyền đi khắp huyện, mất mặt không chỉ Lâm Trạch mà thôn họ cũng mất mặt theo. Hai chữ bất lương sẽ ảnh hưởng tiểu bối trong thôn muốn kết hôn, tất cả bọn họ không đồng ý.
"Câm miệng! Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, việc nhỏ này trong thôn giải quyết là được. Tiết Lượng, trong thôn này sẽ cho ngươi công đạo."
Thôn trưởng Lý Lão Phúc mở miệng khiển trách, chỉ cần không liên quan đến mạng người thì không cần đi lên nha môn.
Các lão nhân trong tộc cũng là tán đồng.
"Ta nghe theo lời thôn trưởng, ở trong thôn giải quyết cũng đúng, nếu ngài giải quyết công đạo vừa lòng ta, ta tuyệt đối không đi nha môn"
Tiết Lượng không dám dây dưa, gã kỳ thật rất sợ đi nha môn, huống chi hắn không muốn chuyện tức phụ bị người khác phi lễ nháo đến cho mọi người thôn khác đều biết.
Vương thị tiếp tục khóc lóc thảm thương, sắm vai người bị hại làm người khác đồng tình.
Bất quá đồng tình này không bao gồm Lý Lão Phúc, là thôn trưởng của thôn Hà Bá, đức hạnh mỗi nhà trong thôn lão rõ ràng nhất.
Tiết Lượng ngày thường không làm việc đàng hoàng, lại giật dây mua bán người cho hai tên lái buôn bôi đen thôn này, Vương thị thường xuyên châm ngòi gây chuyện thị phi, hai phu thê làm người ta đau đầu không thôi.
Nếu không phải Tiết Lượng nói quá mức nghiêm trọng, tìm lão trước còn rống cho toàn thôn xem náo nhiệt, lão không thể hùa theo gã làm rùm beng lên.
Không kiên nhẫn liếc phu thê Tiết Lượng, Lý Lão Phúc nhìn về phía Lâm Trạch nghiêm túc hỏi chuyện:
"Lâm Trạch, vừa rồi Tiết Lượng nói ngươi mượn say rượu phi lễ Vương thị, ngươi giải thích như thế nào?"
Lý Lão Phúc không nghe vài câu đơn phương của Tiết Lượng để kết luận sự việc, dò hỏi lần nữa.
Trong lòng lão cũng không tin Lâm Trạch có thể làm ra chuyện này, cho dù Lâm Trạch có sắc tâm, trong thôn cũng có nhiều cô nương ca nhi xinh đẹp, hắn lại si tình với tâm Chương Ngân Châu, một tú tài như thế nào lại phi lễ người khác, cũng không tới lượt Vương thị đã gả chồng, tư sắc không giống nhau.
"Ta không nhận, phu thê Tiết Lượng vu khống ta, hôm nay ta muốn đi lên nha môn kiện bọn họ, còn có nương và nhị đệ của ta. Bọn họ hủy tiền đồ, thanh danh của ta. Ta muốn lên công đường lấy lại công đạo, thỉnh thôn trưởng và lão tộc thay ta làm chủ!"
Lâm Trạch lại làm lễ mặt các lão nhân đức cao vọng trọng, biểu tình so Tiết Lượng càng thêm oán giận
Bán thảm sao? Ai mà không biết!