"Tướng công của ta không phải là đồ vô sỉ!"
Đối với Chương Tụ mà nói, người quan trong nhất trong lòng cậu chính là nương của cậu, nhưng hiện tại đã có thêm Lâm Trạch nữa.
Cho dù thời gian của bọn họ ở bên nhau không lâu, nhưng tình cảm thì nảy sinh rất nhanh. Cậu lớn như vậy chưa có yêu đương với ai, Lâm Trạch là người đầu tiên mà cậu thích, là mối tình đầu của cậu.
Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất và khó quên nhất, mà bản thân Lâm Trạch là người thâm tình và ôn nhu, Chương Tụ ở phương diện tình cảm thì đơn thuần, khó trách trong thời gian ngắn như vậy liền thích, thậm chí yêu Lâm Trạch cũng không có gì kỳ lạ.
Mỗi người ở trong phương diện tình cảm đều bênh vực người của mình, Ngụy Vân Anh mở miệng nhục mạ, Chương Tụ dù có tốt đến đâu cũng không thể nhịn được.
"Lâm Trạch chính là cái đồ vô sỉ! Lưu manh!"
Tương tự, Ngụy Vân Anh cũng nổi giận lên.
Ngụy Vân Anh vốn dĩ là thiên kim tiểu thư bị chiều hư, tính tình xấu xa, dưới sự tác động của Ngụy Hồng Trương, trong lòng cô ta nghĩ dù gả không thành với quan lão gia, ít nhất cũng phải gả đến cử nhân lão gia, cô ta trướng mắt người có công danh tú tài.
Nhưng ở một nơi nhỏ như trấn Nam Dương làm sao có đại nhân vật được, quan lão gia cũng chỉ có huyện lệnh, nhưng lão ta đã 60 tuổi tự nhiên sẽ không suy xét đến. Cho nên vị cử nhân mà Ngụy Hồng Trương đã dạy dỗ trước đó, liền trở thành mục tiêu duy nhất của cha con Ngụy Vân Anh.
Tuy rằng vị cử nhân kia đã 40 tuổi, hơn nữa trong nhà đã có thê tử, nhưng 40 tuổi vẫn là thời điểm tráng niên* của nam nhân. Thê tử của đối phương chỉ là người nông thôn, bằng gia cảnh của Ngụy gia và tuổi tác như hoa như ngọc, Ngụy Vân Anh cảm thấy bản thân gả qua nhất định sẽ được sủng ái, nửa điểm không thành vấn đề, bình thê thì bình thê, cử nhân phu nhân cũng có thể diện hơn.
Tráng niên*: Tuổi đang khoẻ mạnh, sung sức của người đàn ông
Bình thê(平妻):người đàn ông có thể cưới cả hai người vợ chính địa vị như nhau. Tức các bà vợ chính vẫn có rất nhiều nhưng thân phận vẫn là cao hơn các bà thiếp, ai ở hàng chính thê chỉ phân biệt ở lần cưới đầu tiên và lần cưới sau mà thôi
Nhưng cô trăm ngàn lần không ngờ tới, bị 'Lâm Trạch' say rượu đánh bậy đánh bạ làm hỏng sự tình, khiến cô chỉ có thể gả cho tướng công hiện tại.
Cho dù tướng công cô tuổi trẻ tính tình tốt, có công danh tú tài trên người, nhưng trong nhà là thương nhân, tú tài muốn thi cử lên trên là rất khó. Nơi nào trên đời này cũng có thư sinh đỗ tú tài, Ngụy Vân Anh cảm thấy bản thân rất ủy khuất khi gả thấp như thế, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cô vừa rồi chỉ là coi thường Chương Tụ là ca nhi nông thôn, hiện tại biết cậu ta chính là phu lang của Lâm Trạch, thù mới hận cũ cộng dồn vào nhau mà bùng nổ,
"A, ngươi kích động nói giúp Lâm Trạch như vậy, ngươi chắc không biết ta là ai đi?"
Ngụy Vân Anh nhìn vẻ mặt tức giận Chương Tụ mà nở nụ cười nghiến răng nghiến lợi
"Ta nói cho ngươi biết, ta là Ngụy Vân Anh, việc Lâm Trạch lúc trước bị đuổi ra khỏi tư thục, ngươi là phu lang mà cũng không biết sao? Chính là tên hỗn đản kia uống say xông vào phòng của ta! Hắn không phải là đồ vô sỉ thì là cái gì?!"
Vừa dứt lời, Chương Tụ liền kinh ngạc, không nghĩ tới là oan gia ngõ hẹp.
Tuy nhiên, các vị nương tử, phu lang cùng với những người đứng sau tấm bình phong nghe được lời này, tất cả biểu tình của mọi người đều một lời khó nói hết. Mọi người thầm nghĩ trong lòng Ngụy Vân Anh không phải là đồ ngu, sao dám nói lời này trước đám đông, bộ cô ta không muốn thanh danh nữa sao!
Việc quản thúc nữ nhân ở cổ đại có thể nói là khắc nghiệt. Chuyện bị nam nhân xa lạ xông vào khuê phòng này, cho dù là có nguyên do bên trong, bị lộ ra bên ngoài cũng không phải chuyện tốt gì. Nếu bị so đo thật có khả năng sẽ bị đưa đi am ni cô, ngay cả khi bản thân nữ nhân không làm sai, thời đại này chính là tàn khốc như vậy.
Lúc trước, Ngụy phu tử đã dùng không ít sức lực ngăn chặn chuyện này bị truyền ra ngoài, hơn nữa đem hết mọi tội danh đẩy lên người Lâm Trạch, Ngụy Vân Anh mới không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Lấy chuyện cãi nhau của Ngụy Hồng Trương và Lâm Trạch vừa rồi nói đi, hắn ta tức giận như vậy cũng không dám nhiều lời, kịp thời im miệng lại. Hiện tại Ngụy Vân Anh trực tiếp nói hết trước mặt mọi người như vậy, thật sự chỉ có thể dùng ngu xuẩn để hình dung.
Sắc mặt tướng công của Ngụy Vân Anh đã tím đen, đứng tại chỗ nắm chặt bàn tay trước những ánh mắt của bạn cùng trường.
Ngụy Hồng Trương hận không thể đi qua tát đứa con gái ngu xuẩn này tỉnh táo lại. Trước kia hắn cảm thấy đứa con này ngây thơ đáng yêu, hôm nay hắn quả thực hoài nghi nó có phải là con ruột của hắn không, ngu đến như vậy!
Hiện tại là đang ở hậu viện, các vị nương tử, phu lang ở bên tấm bình phong kia không thể tùy tiện xuất hiện, nam nhân bọn họ mà tùy tiện qua bên đó là rất thất lễ.
Bất đắc dĩ, Ngụy Hồng Trương chỉ có thể "khụ khụ" hai tiếng, nhanh chóng nhắc nhở con gái chú ý.
Nhưng nếu Ngụy Vân Anh có thể thông minh lý giải được nỗi khổ tâm của hắn, sẽ không có hành vi vừa rồi, Ngụy Vân Anh chỉ là loại người 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa*'.
Nói như rồng leo, làm như mèo mửa*: chỉ những người giỏi khua môi múa mép, ba hoa như rồng bay phượng múa nhưng khi làm thì không khác gì mèo buồn nôn.
Vừa nghe thấy âm thanh của phụ thân mình, cô phản ứng rất nhanh, nhưng cung phản xạ này có điểm lệch.
Nếu phụ thân cô ở đây thì nhóm tú tài ở tiền viện chờ đợi tức phụ đều tới đây, càng khẳng định tướng công của Chương Tụ là 'Lâm Trạch' cũng ở đây!
Ngụy Vân Anh càng thêm kích động, lập tức quay người hướng về tấm bình phong tức giận la lên
"Lâm Trạch, ngươi cũng tới đây phải không?! Ngươi mau ra đây cho ta, tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu, lúc trước ngươi đã thoát một lần rồi, hôm nay ta nhất định phải cho thanh danh ngươi tiêu tan hết! Nếu không phải do ngươi, ta đã sớm là cử nhân phu nhân rồi!"
Biết được tính khí nóng nảy của con gái, sau khi phát sinh chuyện đó, hai vợ chồng Ngụy Hồng Trương liền đem cô nhốt lại, để tránh cô con gái ủy khuất lỗ mãng đem chuyện này nháo khắp nơi. Sau này chuyện về Lâm Trạch cũng tránh nhắc tới trước mặt đối phương.
Chu gia càng không muốn nhắc tới loại gièm pha này, những người khác cũng không có khả năng chạy đến trước mặt Ngụy Vân Anh nhắc tới. Bởi vậy Ngụy Vân Anh cũng không biết kết cục sau này của 'Lâm Trạch', chỉ là ủy khuất bản thân mình để Lâm Trạch sống thoải mái qua ngày.
Mọi người "......"
Tướng công của Ngụy Vân Anh thật sự không nhịn được, sắc mặt sầm xuống hướng về Ngụy Hồng Trương chắp tay "Nhạc phụ, con đi trước một bước."
Còn không có tìm lý do đi trước, Chu Vĩnh An trực tiếp phất tay áo rời đi.
Hắn không phải không nghĩ tới việc đem Ngụy Vân Anh cùng đi, nhưng tính tình của Ngụy Vân Anh căn bản không thể thực hiện được. Nếu làm quá tay, đối phương khẳng định sẽ không cho tướng công này mặt mũi, rất có khả năng sẽ làm trò hề trước mặt mọi người.
Ngụy Vân Anh vốn có tính tình đại tiểu thư, bởi vì thấp gả cho hắn, nên trong nhà mấy năm nay xưng vương xưng bá, không chỉ đối với hắn, cô ta cũng không có kính trọng với cha mẹ của hắn. Cô ta sợ hắn nạp thiếp, nên đem toàn bộ nha hoàn trong nhà đổi thành gã sai vặt, hắn tham gia hội văn thơ cũng đi theo đến cùng, bạn cùng trường còn lén chê cười hắn sợ vợ!
Từ trước tới giờ Chu Vĩnh An đều nhịn Ngụy Vân Anh vì địa vị của Ngụy phu tử, nhưng hiện tại Ngụy Vân Anh đứng trước mặt mọi người đem chuyện xưa ra nói, chẳng khác nào nói cho người khác biết, hắn Chu Vĩnh An cưới một nữ nhân không thanh bạch về nhà.
Việc như thế còn nhịn được thì còn việc gì không nhịn được nữa, dù sao thể diện cũng ném đi hết rồi, Ngụy Vân Anh muốn nổi điên thì cứ nổi điên đi, hắn không muốn bị người khác vây xem!
Rốt cuộc có một vị nương tử hảo tâm nhắc nhở "Vân Anh, tướng công của ngươi hình như đi rồi......"
Kết quả Ngụy Vân Anh không để bụng tướng công của cô ta, dù sao tướng công cưới cô cũng vì gia cảnh của cô, cô hiện tại tìm được cơ hội báo thù Lâm Trạch, làm sao dễ dàng bỏ qua được.
"Đi thì đi, dù sao hắn ở lại đây cũng vô dụng, một kẻ bất tài."
Ngụy Vân Anh nhíu mày mặc kệ.
Vị nương tử kia nghẹn lại, sau đó yên lặng tránh sang một bên, trong lòng quyết định sau này không tới lui với Ngụy Vân Anh nữa. Dù Ngụy phu tử có địa vị lớn như thế nào, cũng không qua được Ngụy Vân Anh ngu xuẩn, loại người kéo chân sau này không thể kết giao.
Các vị nương tử, phu lang khác ăn ý lùi ra xa người này một chút.
Ngụy Hồng Trương vốn đang bận tâm lễ nghĩa, cuối cùng cũng không nhịn nổi thái độ của con gái đối với tướng công của nó. Có trời mới biết lại Ngụy Vân Anh còn nói ra những lời điêu ngoa gì.
"Nghịch nữ! Nói hươu nói vượn cái gì đó, con đã gả cho Vĩnh An thì quan tâm đến Lâm Trạch làm gì? Còn giống với nữ nhân đã gả chồng hay không! Đều do ta và nương của con, còn có Vĩnh An quá sủng con, còn không hiểu chuyện......"
Ngụy Hồng Trương bất chấp thể diện, dùng mặt già đi qua, một bên vừa khiển trách, vừa kéo con gái ra ngoài.
Tuy mọi người đều biết sự thật, nhưng cũng không thể vạch trần mọi chuyện trước mặt nhiều người như thế. Nếu không Ngụy gia sau này còn thể diện gì nữa?
Hơn nữa tính tình của Lâm Trạch hôm nay không giống như trước kia, nếu con gái tiếp tục nói thêm nữa, khẳng định Lâm Trạch sẽ không xem hắn là tiên sinh mà nhận hết mọi tội danh như trước, chính bọn họ là người chịu kết quả xấu nhất.
Nhưng Ngụy Vân Anh hoàn toàn không nghe theo lời phụ thân nói, bởi vì cô không biết 'Lâm Trạch' sống không quá tốt.
Ngẫm lại chính mình không được làm cử nhân phu nhân, phải gả thấp cho con cháu thương nhân. Lâm Trạch thì sống tiêu dao tự tại còn cưới được phu lang xinh đẹp thông minh, chỉ cần Lâm Trạch trị khỏi bệnh vào trường thi là ngất, là có thể một bước lên trời sống mỹ mãn hạnh phúc, sao cô có thể cam tâm cho được?
"Phụ thân, ngài hung dữ với con làm gì, vốn dĩ là do Lâm Trạch hại con. Nếu không phải tại hắn uống say xông vào phòng của con, làm sao tên cử nhân đó lại hối hôn*với con? Lúc trước là do hắn chạy trốn nhanh, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được, nếu hắn không cho con một cái công đạo, con tuyệt đối không bỏ qua. Con sống không được tốt, hắn đừng mong có thanh danh mà đi thi khoa cử......"
Hối hôn*: thoái hôn, bỏ hôn ước
Ngụy Vân Anh ủy khuất oán hận, một bộ dáng cá chết lưới rách * nhưng thật ra có vài phần 'bộc trực'.
Cá chết lưới rách*: hai bên đấu tranh cuối cùng bị tận diệt
Sự tình liên quan đến thanh danh trong sạch của nữ nhân, có thể sử dụng 'bộc trực' để đối đãi sao?
Ngụy Hồng Trương cảm thấy mình có điểm hoa đầu chóng mặt.
Ngụy Vân Anh không nghe lời phụ thân cô thuyết phục, tránh cánh tay của hắn ra, hướng về tấm bình phong la lên
"Thế nào Lâm Trạch, có gan làm mà không có can đảm để nhận sao? Ngươi hủy cả đời ta không được làm cử nhân phu nhân, ngươi cũng đừng có vọng tưởng, cho ngươi sống tiêu dao mấy năm, hôm nay ngươi cũng đừng mong chạy trốn, cùng ta đi nha môn, để Huyện lệnh làm chủ cho ta!"
Cô ta không quan tâm mình có mất thể diện hay không, có thể nghĩ được Ngụy Vân Anh đối với chuyện mình không được làm cử nhân phu nhân, canh cánh trong lòng cỡ nào.
Mọi người đều sững sờ, ai cũng không nghĩ tới, Ngụy Vân Anh vì hả giận trong lòng mà không nghĩ tới nửa đời sau của mình.
Rốt cuộc nên nói cô ta có dũng khí đáng để bội phục, hay là ỷ vào cha cô ta là phu tử, nên không sợ nhà chồng từ cô ta?
Cùng với biểu hiện kích động của Ngụy Vân Anh, các vị nương tử, phu lần nữa lặng lẽ lùi ra xa hơn, cái hố di động này không ai dám lui tới, trừ phi là không sợ chết. Từ nay về sau, Ngụy Vân Anh khẳng định sẽ ở trong danh sách đen của các phu nhân trong trấn Nam Dương này.
"Nếu Ngụy nương tử muốn đi lên nha môn kêu oan, Lâm mỗ sẵn sàng đi cùng, chuyện năm đó Lâm mỗ cũng cảm thấy phi thường oan khuất."
Từ phía sau tấm bình phong, Lâm Trạch vốn dĩ không muốn so đo với một cô nương bị hại, cuối cùng cũng đi ra chơi tới cùng.
Thể diện có thể cho đã cho rồi, nếu người khác đã không thấy cảm kích, hắn cũng không có biện pháp.
"Lâm Trạch, ngươi quả nhiên là ở đây!"
Thấy hắn đi ra, Ngụy Vân Anh vừa mừng vừa hận.
Chương Tụ mở to hai mắt, đôi tay che miệng lại, giống như đang làm chuyện xấu thì bị bắt tại trận, tướng công của cậu đến đây từ lúc nào vậy?!