Sau khi giúp hỉ tiệc của phu phu Trịnh Hà xong, hai phu phu Lâm Trạch tiếp tục mở sạp bán bánh mì vào buổi sáng, đến buổi chiều thì về nhà đọc sách.
Hiện tại sạp đồ ngọt có sinh ý rất tốt, trì hoãn một ngày chi phí tổn thất không ít. Nếu không phải Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong thành thân với nhau, Chương Tụ cũng không muốn nhàn rỗi như vậy, sau khi tiễn phụ tử Lý Quảng Tài đi, cậu liền kéo Lâm Trạch chuẩn bị bánh mì bán vào ngày hôm.
Nhìn thấy Chương Tụ hưng phấn mua bán, Lâm Trạch không thể ngăn cản sự nhiệt tình của phu lang được, chỉ đành bận việc theo phu lang vậy.
Dù có mệt, nhưng phu phu hai người không hề phàn nàn gì. Sinh ý vừa mới đi lên, hiện tại không phải lúc để thả lỏng, chờ một thời gian dành dụm đủ tiền mới mở được cửa hàng cố định ở trấn trên.
Mặc dù gần đây bọn họ có vẻ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng phải bỏ ra rất nhiều chi phí.
Các nguyên liệu như bột mì, trứng gà, sữa bò đều là thứ tốt. Vì thương hiệu sau này, Lâm Trạch kiên quyết không sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để làm đủ số lượng sản phẩm, cho nên sản phẩm nhà hắn có giá đắt đều có nguyên do hết.
Còn có hộp giấy đựng bánh ngọt, tuy rằng đều là thứ nhỏ nhặt, nhưng chi phí gom lại cũng rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là đường, đồ ngọt vốn dĩ chính là 'thiên đường' mua bán, mật ong mang từ trên núi lúc trước căn bản không đủ dùng. Lâm Trạch đã mua hết mật ong trong tay Hà Hướng Phong, nhưng vẫn không đủ dùng.
Vì thế Lâm Trạch đã thỏa thuận thu mua toàn bộ mật ong trong tay Hà Hướng Phong lấy từ trong núi, trước khi hắn tìm được một loại đường tốt có thể thay thế được mật ong. Dù sao Hà gia có rất nhiều nam nhân, thường xuyên săn thú ở trong núi là chính.
Sau khi trừ tất cả các chi phi, tiền Lâm Trạch tiết kiệm trong tay cũng gần mấy chục lượng, muốn mở cửa hàng ở trấn trên vẫn còn chưa đủ.
Vì vậy, khi Lý Quảng Tài tìm tới cửa, Lâm Trạch đã cân nhắc tới một số vấn đề.
"...... tướng công, sao này huynh trong mắt người đọc sách sợ là trở thành người tham tiền, phàm là những học trò có thân phận danh giá sẽ không kết giao với huynh."
Đầu óc Chương Tụ không ngốc, quay người nghe Lâm Trạch tính toán lo lắng không thôi.
"Không kết giao thì không kết giao, ta không dựa vào bọn họ để thi khoa cử, ta không muốn giao tiếp với những kẻ ngoan cố đó. Hơn nữa chúng ta quả thực thiếu bạc, tuy rằng sinh ý của chúng ta rất tốt, nhưng lại dùng chiến thuật giới hạn mua hàng, mà nhân thủ chỉ có hai chúng ta. Không biết làm đến năm tháng nào mới mở được cửa hàng......"
Lâm Trạch cũng rất bất lực, hắn đã lâu không lo lắng về tiền bạc. Mỗi khi nghĩ đến tiền tiết kiệm trong ngân hàng và bất động sản hắn còn chưa kịp hưởng thụ, trong lòng hắn đau như nhỏ máu.
Nhìn Chương Tụ mới nuôi được mấy cân thịt giờ lại gầy xuống, trong lòng hắn càng xót xa. Phu lang của mình sống không được tốt, hắn còn thể diện gì nữa.
"Chỗ nào gầy, hôm qua Tiểu Lạc còn nói ta béo lên."
Chương Tụ rất thích ánh mắt dịu dàng của Lâm Trạch và cách hắn luôn ghi nhớ những điều nhỏ nhặt về cậu, ngoài miệng cậu nói như vậy nhưng trong lòng lại ngọt ngào vui sướng.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn thẹn thùng của cậu làm Lâm Trạch rất thích, chỉ cần không có ai là hắn được ôm cậu vào lòng và tận hưởng cảm giác thỏa mãn khó tả.
"Ta ôm không có chút thịt nào. A Tụ, không cần biết người khác nghĩ như thế nào, ta chỉ biết nam nhân không nuôi nổi phu lang của mình đều là phế vật. Đối với ta mà nói, em hiện tại là quan trọng nhất......"
"Lúc trước ta đã nói với em, ta đi thi khoa cử không phải tính toán làm quan. Quan trường như chiến trường, ta là người không có bối cảnh, dễ dàng trở thành vật hi sinh thế tội cho người khác. Ta không định đi vào vũng nước đục này, mục đích của ta là có một công danh bảo hộ cho chúng ta.
"Ta quyết định kết giao với Lý Quảng Tài không chỉ đơn giản vì tiền của hắn, mà còn hai nguyên nhân khác. Một là con trai của hắn rất hợp tâm ý ta, hai là Lý Quảng Tài có nhân mạch ở trấn trên. Nếu cửa hàng của chúng ta ở trấn trên có người chiếu cố, sẽ giảm được rất nhiều phiền toái."
"A Tụ, trên thế giới này không có thánh nhân thực sự, ít ai leo lên được vị trí cao mà trong sạch. Bọn học trò kia không phải đạo đức tốt, chỉ là một đám người hám danh lợi thôi, thánh nhân chân chính không bao giờ có địa vị cao được. Chúng ta như thế nào cũng không sao cả, đợi đến lúc thi khoa cử là biết, có câu nói là '30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây'* mà."
30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây*: đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì. Câu này tương tự như câu "Sông có khúc, người có lúc.
Từng là người lăn lộn ở xã hội hiện đại lâu như vậy, tâm lý của Lâm Trạch đã sớm vững như Thái Sơn, hoàn toàn không để ý ánh nhìn của người khác, kết quả sẽ vả mặt từng người.
Hơn nữa là một người hiện đại, quan điểm của hắn khác với quan điểm của người cổ đại, biết được tri thức truyền qua mấy ngàn năm chính là bàn tay vàng của hắn.
Cho nên mỗi lần trong đầu có ý tưởng gì, Lâm Trạch đều tỉ mỉ giải thích và phân tích cho Chương Tụ nghe, điều này cũng xóa đi khoảng cách cổ xưa và hiện đại giữa hắn và A Tụ, tam quan hòa hợp mới là điều quan trọng nhất khi sống cả đời với nhau.
Cũng may Chương Tụ trưởng thành trong hoàn cảnh khác với tư tưởng với cổ nhân, lại không bị lời nói của thánh nhân tẩy não, vì vậy cậu chỉ kinh ngạc với những câu nói vượt qua quy củ của Lâm Trạch, lại tiếp thu rất dễ dàng.
Chương Tụ không hiểu quá nhiều đạo lý, cậu chỉ biết cậu sẽ sẵn sàng ủng hộ vô điều kiện người mà cậu thích.
Những ngày ở bên Lâm Trạch khiến cậu rất hạnh phúc, chỉ trong thời gian ngắn trái tim cậu bị nam nhân trước mặt này lấy đi rồi, cho dù bị lừa cậu cũng cam chịu.
"Tướng công, chuyện khác từ từ nói đi, huynh đã đáp ứng cùng ta về thăm nương rồi, khi nào huynh mới làm nha?"
Đem việc vặt vãnh vứt bỏ đi, Chương Tụ chủ động vươn tay ôm cổ Lâm Trạch, mĩm cười mong đợi kỳ vọng treo ở trong lòng đã lâu.
Không còn thấp thỏm sợ hãi giấu tâm tư đi như mới vừa nhận thức, cậu biết mình hiện tại đang làm nũng với Lâm Trạch, cậu nghĩ cái gì hay muốn làm cái gì đều chủ động nói ra.
Lâm Trạch rất hưởng thụ việc này, đặc biệt là phu lang hắn còn chủ động, tùy tùy tiện tiện làm hắn ngoan ngoãn chiều theo
"Đi lên trấn trên mua đồ vật đi, quà lại mặt càng nhiều nương em càng yên tâm hơn, sau này ở trong thôn ai còn dám nói phu lang của ta không phải......"
"À đúng rồi, còn phải mua một con bò, hai ngày nữa lúa mạch phơi xong, chúng ta cũng không mượn được bò trong thôn nữa.
"Làm thêm một thùng xe nữa."
"Bên trong sẽ trải tấm đệm, ngồi trên ván gỗ ngồi đến đau eo."
" Tướng công ta giúp huynh xoa xoa."
Người nào đó nháy mắt tỏa sáng, giở trò nhào qua.
Chương Tụ bị lột sạch quần áo, đỏ mặt "......"
***********
Lâm Trạch đã sớm có ý định thăm mẹ vợ cùng với Chương Tụ, chỉ là lúc này vẫn luôn bận rộn cộng thêm Trương đại thẩm vẫn chưa làm xong quần áo, vì vậy liền bị trì hoãn lại.
Ngày hôm sau, sau khi nói xong với Chương Tụ, Lâm Trạch liền thúc giục Trương đại thẩm làm xong, chờ Trương đại thẩm hoàn thành quần áo suốt đêm, liền tính toán ngày về thăm mẹ vợ.
Vì ở cùng thôn nên tránh được vấn đề đi lại, Lâm Trạch và Chương Tụ đã chọn được ngày tốt về thăm. Buổi sáng bán hết bánh mì, buổi chiều thay vì đi về thôn, bọn họ đi dạo phố mua quà cho mẹ vợ, còn mua thêm con bò và thùng xe.
Mua bò là chuyện cấp bách, trong khoảng thời gian này bọn họ mỗi ngày mượn hai con bò trong thôn đã có người không cao hứng. Tuy rằng bọn họ có trả tiền mượn xe bò, nhưng hiện tại trong thôn cần hai con bò này rất nhiều, mọi người đều trông cậy vào hai con bò này để tiết kiệm sức lực.
Hơn nữa việc mượn bò cũng không phải cách dài lâu, cho nên Lâm Trạch rất tán đồng với ý kiến của Chương Tụ, phương tiện giao thông ở đây quá ít, bạc này nhất định phải tiêu.
Con bò ở cổ đại rất là quý, giống như một chiếc ô tô ở hiện đại, thậm chí còn quan trọng hơn.
Cho nên giá cả rất mắc, hơn nữa cũng không có ai thường xuyên bán trâu bò, điều này càng làm giá cả gia súc tăng thêm. Lâm Trạch mua được con bò có giá tới 18 lượng bạc.
Mua thùng xe 4 lượng bạc, đồ này đặt ở hiện đại là đồ vật rất bình thường, nhưng đặt ở cổ đại chính là đồ vật có giá trị.
Mua đồ vật cho Chương Liễu Mi cũng tốn không ít, mặt ngoài là gạo trắng,thịt, bột mì cũng không tốn lắm, còn giúp Chương Liễu Mi chuộc lại cây trâm bạc có giá 3 lượng bạc.
Số tiền cũng không quá nhỏ, 3 lượng bạc cũng đủ cho một nhà trong thôn sống nửa năm.
Nếu có thể làm Chương Tụ vui vẻ, Lâm Trạch cảm thấy không sao cả. Cây trâm kia là do phụ thân Chương Tụ còn sống tặng cho Chương Liễu Mi, là vật kỷ niệm quan trọng. Nếu không phải vì đứa con, Chương Liễu Mi cũng không đem đi bán ở tiệm cầm đồ, trong lòng Chương Tụ vẫn luôn nhớ mãi.
Trong lòng của phu lang còn tâm sự, sao Lâm Trạch không quan tâm được, dù cậu muốn ngôi sao trên trời hắn cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cậu, hắn không sủng phu lang thì sủng ai đây.
Trừ cái này ra, Lâm Trạch còn mua thêm giấy và bút mực, cũng là những thứ đốt tiền.
Mua vụn vặt linh tinh như thế cũng tốn mấy chục lượng bạc, Lâm Trạch muốn để dành tiền tiết kiệm, chỉ cảm thán trong lòng tiền không đủ!
Chương Tụ càng túm chặt túi tiền không dám đi dạo phố với Lâm Trạch nữa, sợ Lâm Trạch lại xuất hiện tật 'tiêu xài phung phí '.
Mặc dù bọn họ đi mua nhu yếu phẩm nhưng bọn họ có thể mua giá rẻ hơn một chút, tỷ như không cần mua nhiều gạo trắng và thịt xa xỉ như vậy.
Ai mà biết được trong suy nghĩ của Lâm Trạch, mua đồ vật không cần tiết kiệm quá, nói câu tiêu tiền như nước cũng không quá, đồ tốt thì mua, kém quá thì không cần.
Vốn dĩ Lâm Trạch đang định tiêu tiền đi tửu lầu, mong ước ăn thử mỹ thực đặc sắc ở cổ đại tạm thời thất bại.
Không còn cách nào khác, tửu lầu chính là một trong những nơi đắt đỏ nhất ở trấn trên, Chương Tụ biết rõ Lâm Trạch không chỉ 'ăn thử' một hai món liền xong, dựa theo khẩu vị kén chọn của Lâm Trạch, đi vào một chuyến không chừng tiền tiết kiệm của nhà bọn họ cũng bay mất tiêu.
Có một tướng công 'tộc nguyệt quang*' như vậy, trong lòng Chương Tụ rất phức tạp về việc tiết kiệm mở cửa hàng.
Tộc nguyệt quang*(月光族) (moonlight clan): là một nhóm người (đặc biệt là người trẻ) sử dụng hết tiền lương của họ trước khi kết thúc mỗi tháng. Đồng thời, nó cũng được dùng để mô tả loại người không có nhiều thu nhập hàng tháng, chỉ có thể duy trì các chi phí cơ bản hàng tháng.
Đây cách chơi chữ, yue (月; tháng hoặc mặt trăng) và guang (光; 'trống rỗng, sử dụng hết, hoặc ánh sáng'). Zu('gia tộc, chủng tộc') dùng để chỉ một nhóm người có chung đặc điểm này.
Nhìn vào ánh mắt u oán của Lâm Trạch, Chương Tụ cuối cùng cũng hy sinh thân thể, đỏ mặt ký hiệp ước xấu hổ không công bằng cho vận động phu phu trong một tháng tới, mới dỗ dành được nam nhân của mình.
Một phen làm ầm ĩ xong, chờ mua được tất cả đồ vật đều hết một buổi chiều.
Không có kế hoạch nào khác, Lâm Trạch trở về thôn bằng chiếc xe bò mới mua, hắn còn muốn đến Chương gia nữa nên về sớm một chút.
Kết quả vừa đi đến đầu trấn, đã bị người gọi lại.
"Lâm huynh, quả thật là ngươi, mau mau dừng lại, vi huynh có chuyện quan trọng muốn nói."
Một nam tử thở hồng hộc chạy từ phía ngăn xe bò lại.
Đối phương mặc y phục màu xanh lam giặc đến bạc màu, trên đầu đội khăn vuông của thư sinh, trên eo có ngọc bội đại diện cho thân phận tú tài, diện mạo bình thường nhưng ánh mắt có chính khí.
Lâm Trạch hơi sửng sốt, liền tìm kiếm ký ức trong đầu mới nhận ra người đang chạy tới.
Nếu trí nhớ chính xác, vị thư sinh trước mặt này là Phương Sơn Nguyên, là một trong số ít người bạn của nguyên chủ, cũng là học trò nhà nông có gia cảnh nghèo khó.
Chỉ là nguyên thân buồn bực sau khi thành thân, từ lâu đã không còn liên hệ với những người bạn đó nữa, quan hệ dần xa cách, lúc này không biết Phương Sơn Nguyên tìm hắn có chuyện gì quan trọng?
Lâm Trạch trong lòng nói thầm, vẫn mỉm cười chắp tay
"Nguyên lai là Phương huynh, đã lâu không gặp."