Làm buôn bán không khó với Lâm Trạch, nếu hắn muốn thì trong đầu hắn nghĩ ra rất nhiều con đường để làm giàu. Dù sao ở hiện đại, hắn làm giám đốc ngành sản xuất rất nhiều năm, những việc buôn bán này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại hắn không cần, theo tình huống hiện tại của hắn mà nói, trừ thông minh ra, hắn không giống các vai chính có bàn tay vàng trong tiểu thuyết.
Không có bối cảnh, không năng lực tự bảo vệ mình, bày quá nhiều đồ vật lạ chỉ đem tới tai hoạ cho mình.
Vì có được học vấn của nguyên thân, Lâm Trạch quyết đoán đi thi khoa cử thử xem, thi đậu là chuyện đáng được vui mừng, thi không đậu cũng không sao, thời gian ba năm cũng đủ cho hắn có chỗ đứng nhỏ ở nơi này.
Cho nên Lâm Trạch hiện tại không cần phải giàu có, hắn chỉ cần có thu nhập ổn định là được, hiện tại những gì hắn đang làm chỉ là phép thử nhỏ.
Trước mắt, bánh mì mỗi ngày thu vào ổn định là 2 lượng bạc, tiền đề là phải mới mẻ đa dạng, chờ thêm đoạn thời gian độ mới mẻ sẽ giảm bớt, muốn giữ được lượng khách hàng, yêu cầu sản phẩm mới không ngừng bán ra.
Việc này không không thành vấn đề với Lâm Trạch, nhưng hắn không muốn làm như vậy. Thứ nhất quá mệt mỏi, thứ hai khi có công thức làm đồ ngọt mới hắn phải tìm cách giữ khách hàng nữa.
Cho nên suy nghĩ cẩn thận rất lâu, Lâm Trạch lựa chọn tung thẻ VIP chuyên kiếm tiền từ người giàu có!
"Duy ái bỉ...... Là gì?"
Là người cổ đại nên mọi người sẽ không hiểu từ hiện đại này, có chút mờ mịt.
Chương Tụ đã từng nghe Lâm Trạch nói qua, nhưng cũng không hình dung cụ thể là cái gì, nên cậu cũng không biết và cũng không giải thích được.
Cho nên Lâm Trạch phải giải thích thứ ' cực kỳ khó ' này, nhưng khi nghe mọi người đọc không chuẩn chữ cái tiếng Anh, hắn mỉm cười
"Duy ái bỉ thì duy ái bỉ đi, nghe cũng có ý tứ, duy ái lẫn nhau. Được, đây là cái mánh lới để quảng cáo."
Lâm Trạch chớp được cảm hứng, quyết định đặt tên VIP một cái tên phù hợp với hoàn cảnh nơi này.
"Kỳ thật ta nói VIP chính là khách quý, chuyên nhằm vào nhà có tiền ở trấn trên mà làm ra, ta sẽ làm nhiều loại đồ ngọt khác nhau, mặc kệ là hương vị hay hình dáng đều tốt gấp 10 lần so với bánh mì."
"Những loại đồ ngọt này chế biến rất khó và mất nhiều công sức, không thể làm nhiều cùng một lúc, hơn nữa chi phí rất cao và giá rất mắc, bán nhiều thì không được. Ngoại trừ những lão gia viên ngoại có tiền để mua, người thường rất luyến tiếc bạc để mua đồ ngọt này."
"Cho nên ta chỉ làm mỗi tháng một lần, chỉ bán cho người nào có thẻ VIP, hơn nữa yêu cầu phải đặt trước. Mỗi lần có mẫu thẻ VIP mới, người đó được ưu tiên mua trước và có nhiều ưu đãi, như thế sẽ thỏa mãn hư vinh của các lão gia viên ngoại, lại còn kiếm nhiều tiền hơn, hơn nữa không phải lo lắng bán ra mà không có ai mua. Đây không phải là giải pháp hoàn hảo sao?"
Lâm Trạch mỉm cười gian trá trước kia khi đàm phán với khách hàng.
Mọi người nghe được đều sững sỡ.
Hà Hướng Phong cực kỳ bội phục, người thông minh đi đến đâu cũng thông minh, trước kia Lâm Trạch đọc sách rất lợi hại, hiện tại đổi gia đình rồi vẫn rất là lợi hại
Nếu đúng như lời Lâm Trạch nói, thẻ 'duy ái bỉ ' trở thành đồ vật đặc biệt của người giàu có ở trấn trên, lúc thành thân đưa thứ này cho những người bạn của Trịnh cha, tuyệt đối là có mặt mũi.
Nhưng mà vật tốt như vậy bọn họ không thể lấy không của Lâm Trạch, hơn nữa Lâm Trạch khẳng định cũng không đưa không cho người khác, bằng không sao thể hiện được độ quý giá của nó?
Hà Hướng Phong là người minh bạch "Ngươi tính bán thẻ duy ái bỉ bao nhiêu?"
"1 lượng bạc 1 thẻ, hoặc được tặng 1 thẻ khi tích lũy mua ở 'Nhất Kiến Chung Tình' đến 1 lượng bạc."
Lâm Trạch tươi cười, không chút khách khí mở miệng định giá.
Mọi người đều giật mình, đây là giựt tiền thì đúng hơn!
Lâm Trạch lại không thấy như vậy, kỳ thật hắn còn cảm thấy mình định giá còn rất thấp.
"Các ngươi đừng hút khí, ta định cái giá tuyệt đối là có lý do, 1 thẻ VIP có đặc quyền và ưu đãi rất nhiều, mọi người nghe ta nói, đối với các lão gia viên ngoại tiêu 1 lượng bạc không có đáng gì. Tóm lại ta đã nắm chắc, cái này vốn dĩ nhằm vào kẻ có tiền tung ra, không quý hiếm không thể hiện được địa vị."
"Lần này Hà ca ngươi không cần trả bạc cho thẻ VIP của ta, coi như ta và A Tụ tặng quà tân hôn cho ngươi và Lạc ca nhi, ngươi hỏi Trịnh cha mời bao nhiêu bạn ở trấn trên rồi báo con số cho ta, ta sẽ chuẩn bị số lượng thẻ, không thể phát hành quá nhiều, bằng không sẽ không quý hiếm......"
Hai người Trịnh Hà nghe được có chút cảm động.
Tuy nói chi phí làm ra 1 tấm thẻ không nhiều lắm, Lâm Trạch không lấy tiền của bọn họ cũng không quan hệ.Nếu dựa theo định giá của Lâm Trạch truyền ra ngoài, một tấm thẻ nhỏ cũng không khác là bạc lắm, còn người không cần thì bán lại cho người có tiền là được.
Đây này tương đương với việc tặng không nhưng bọn hắn không nói lời cự tuyệt được, bởi vì bọn họ thật sự rất cần.
Hà Hướng Phong rốt cuộc không có cự tuyệt, vì Trịnh Tiểu Lạc mà nhận đại nhân tình của Lâm Trạch.
Nhân tình này hắn có thể chậm rãi trả, nhưng hắn chỉ có một lần thành thân với Lạc ca nhi, Trịnh cha vốn dĩ ghét bỏ hắn nghèo, hỷ tiệc nhất định không thể mất mặt, cho dù đánh sưng mặt hắn vẫn muốn làm cũng làm.
Một bữa cơm trừ Chương Liễu Mi đang khiếp sợ thay đổi tam quan*, những người khác đều ăn rất cao hứng, nói rất vui vẻ.
Tam quan*: giá trị quan, nhân sinh quan và thế giới quan
Cùng Hà Hướng Phong bàn bạc chi tiết hỷ tiệc cụ thể và xác định ngày đến hỗ trợ, sau đó hai phu phu Trịnh Hà mới rời đi.
Chương Liễu Mi cũng nhân cơ hội nói bà phải đi, ăn bữa cơm này xong bà cũng tin Chương Tụ nói Lâm Trạch đã hồi tâm chuyển ý, rốt cuộc cũng nhẹ lòng được.
Nhưng mà bà vẫn sợ hãi Lâm Trạch, không dám ở nhà Lâm Trạch một mình, còn muốn hỏi thăm tình hình của nhi tử và Trịnh Tiểu Lạc, nuôi con đến 100 tuổi lo đến 99 năm, đây là tâm lý chung của các bậc cha mẹ.
Lâm Trạch cũng biết mẹ vợ sợ hắn, cho nên hắn cũng không ở lâu, chỉ nắm tay Chương Tụ nói chuyện,
"Nương, ngài yên tâm, sau này ta sẽ cùng A Tụ sống thật tốt. Hiện tại không tiễn ngài được, vài ngày nữa ta và A Tụ sẽ thăm ngài, đem lễ vật ngày lại mặt bù cho ngài sau, về sau người trong thôn không bàn tán được nữa."
Lời này làm Chương Liễu Mi kinh ngạc.
Bà không để bụng lễ vật, nhưng Lâm Trạch chịu cùng Tụ ca nhi đi lại mặt, liền đại biểu là thừa nhận danh phận phu lang của Tụ ca nhi.
Chương Liễu Mi lau nước mắt bước ra cửa, cũng rưng rưng nước mắt bước đi, nhưng khác với tâm trạng thấp thỏm khi bà đến, bà vui vẻ và nhẹ nhõm khi rời đi.
Ai nha, Tụ ca nhi của bà hết khổ cực rồi.
- -----------
Mà chờ mọi người rời đi hết, Lâm Trạch liền quay đầu nhìn Chương Tụ bắt đầu tính sổ.
"Phu lang, nghe nói em muốn chạy trốn?"
Lâm Trạch đang tươi cười phút chốc trở nên đen lại, quay đầu vươn hai tay dồn Chương Tụ vào rồi góc tường.
Đừng tưởng rằng hắn quên mất những gì Chương Liễu Mi nói trước khi ăn, hiện tại trong nhà không có người ngoài, đến giờ tính sổ và thẩm vấn rồi!
Chương Tụ bị giam giữa Lâm Trạch và vách tường, hơi thở gần như hòa vào nhau, mặt cậu đỏ rực lên, cậu biết cái tên lưu manh này sẽ không bỏ qua cơ hội để 'khi dễ' cậu.
Biết rõ 'thú tính' của Lâm Trạch, Chương Tụ không dám kích thích hắn, cậu chỉ có thể căng não giải thích và dỗ dành nam nhân
"Đều là chuyện trước kia, khi đó huynh còn chưa tới, 'hắn' muốn bán ta cho tiểu quan, ta tất nhiên sẽ chạy trốn."
Chương Tụ đỏ mặt, không dám nói thời gian của kế hoạch. Nếu như Lâm Trạch mà biết, cậu xác định đêm nay sẽ thảm hề hề.
Nhưng bây giờ cũng không khá hơn là mấy, Lâm Trạch biết đó là lý do, giải thích theo cách này không có trấn an hắn được đâu. Đây là thời cơ tốt đòi điều kiện từ phu lang của hắn, sao có thể bỏ lỡ được!
"Nếu ta không kịp thời nói ra chân tướng với em, em liền chạy trốn phải không?"
Lâm Trạch nghĩ lại liền sợ, thiếu chút nữa hắn đã bỏ lỡ.
"Phải.....", Chương Tụ không dám lừa hắn, chột dạ gật đầu, lập tức bổ sung, "Nhưng ta không nghĩ tới nữa sau khi biết chính là huynh, thật sự!"
"Vậy sao hôm nay nương của em chạy tới cửa hỏi em chuyện chạy trốn này?"
Lâm Trạch mắt sáng như đuốc, sở hữu IQ cao đều dùng lên phu lang của hắn.
Nội tâm Chương Tụ rơi lệ, cậu cũng không đoán được nương bỗng nhiên tới cửa, bởi vì Lạc ca nhi báo tin quá nhanh, xong việc lại quên nói kế hoạch hủy bỏ với nương của cậu.
'Khuê mật' này không đáng tin cậy, hậu quả đều do mình gánh.
Bị ánh mắt Lâm Trạch nhìn như hổ rình mồi, tim Chương Tụ đập loạn xạ lên, lắp bắp không tự tin nói
"Ta cũng không biết. Không phải nói không nhắc tới chuyện trước kia sao, tướng cônggg ~"
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên vừa ẩm ướt, vừa lộ vẻ thống khổ đáng thương, làm người luyến tiếc nặng lời.
Một tiếng tướng công, mang theo âm thanh làm nũng chọc thẳng lý trí của Lâm Trạch.
"Phu lang, đây là do em chủ động câu dẫn ta!"
Mắt Lâm Trạch tối sầm lại, cúi đầu hôn xuống đôi môi căng mộng mà hắn mơ ước, cái gì thẩm vấn đều tan thành mây khói hết, liền biến thành hành động trừng phạt.
Không quan tâm phu lang có ý tưởng chạy trốn khi nào, chỉ cần chồi non này mọc lên phải vứt nó đi liền.
Mọi thứ trên thế giới dường như không có âm thanh, chỉ còn trong phòng phảng phất tiếng tim đập và tiếng thở dốc.
Không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng lại là lần khiến tim Chương Tụ đập nhanh nhất, không hề giống những lần nhẹ nhàng trước đó, lần này động tác Lâm Trạch bá đạo và thô lỗ hơn.
Giống như Thao Thiết ăn không đủ no, hôn cậu đến choáng váng đầu óc, cậu không thể phản kháng chỉ có thể bị động tiếp nhận, tim đập loạn xạ ý loạn tình mê.
Chờ đến khi Chương Tụ thấy mát mẻ liền tỉnh táo lại, cậu đã bị Lâm Trạch ôm tới giường, quần áo cũng bị cởi hơn phân nửa, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Trước ánh mắt u ám của Lâm Trạch, Chương Tụ mơ hồ nhận ra nó có nghĩa là gì, lo lắng nắm chặt ga giường và không biết làm gì, hai má đỏ bừng.
Nhìn quần áo xộc xệch và khuôn mặt đỏ hồng của cậu, đối với một nam nhân đang dâng lên ý niệm mà nói, quả thực chính là 'món ngon ở phía trước, nguyện quân hái'!
Hình ảnh trước mặt đủ cho Lâm Trạch mất hết tự chủ, cục diện trừng phạt bị mất khống chế.
"A Tụ, vì bồi thường ta bị thương tâm, em phải làm phu lang của ta cả đời......"
Tên vô lại lại nghiêm túc nói bên tai Chương Tụ một câu, Lâm Trạch lột bỏ cái áo trong cuối cùng của đối phương, con mắt đỏ lên bắt đầu ăn sạch cậu.
Chương Tụ bị người ta ăn tới xương cốt không còn, đều tự hỏi bản thân hắn vì cái gì muốn bồi thường? Cậu thiếu hắn cái gì!
Những lời nói trong miệng đều trở thành âm thanh thở dốc, đầu óc cậu choáng váng, bị lăn lộn đến nổi chỉ đành duỗi tay bám vào vai Lâm Trạch chống đỡ.
Lại không nghĩ động tác đó đối với nam nhân đang nhấm nháp bữa tiệc chính là cổ vũ thêm.
Không giống lần trước say rượu mơ hồ, lần này cả hai đều nhìn rõ mình trong mắt nhau.
"Tướng công, ta thật sự không muốn chạy trốn, ô ô ~"
"Ta nói có là có, thêm một lần nữa."
"Ô ô, cầm thú......"
"Phu lang thật thông minh."
Đêm tĩnh lặng, trong phòng Lâm Trạch phát ra thanh âm xấu hổ khiến cho mặt trăng sáng trên màn đêm gần như ẩn hiện trong mây hồng phiên lãng, Lâm cầm thú một đêm không ngủ......
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trạch: Tuy rằng đêm tân hôn trên Tấn Giang đều là cua đồng, nhưng phần cứng đều là chuẩn cmnr, không cần hoài nghi năng lực của ta!