Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 25: Giới hạn thịt heo



Hai con heo rừng, mỗi con ít nhất là hơn 300 cân thịt, cộng thêm mấy con gà rừng và thỏ hoang.

Mấy người Lâm Trạch khiêng về thôn là lúc khiến cho thôn dân cho xôn xao một phen.

Săn được heo rừng không phải hiếm lạ gì, mấy thợ săn liên thủ cũng bắt được, lạ ở chỗ Lâm Trạch không kinh nghiệm nhưng vẫn săn được, hai con heo rừng mỗi con nặng hơn 300 cân!

Mọi người không tin tưởng lắm, đem công lao đổ lên đầu Hà Hướng Phong, nhưng mà không có khả năng, Hà Hướng Phong lợi hại như vậy Hà gia sớm dựa vào săn thú mà phát tài rồi.

Cho nên hai con heo rừng này là do Hà Hướng Phong và......tên thư sinh yếu đuối và hai ca nhi cùng nhau săn được?!

"Đúng vậy, Lâm Trạch và ta mỗi người giải quyết một con, thân thủ Lâm Trạch không tồi."

Hà Hướng Phong không ôm công một mình, giải thích tò mò của thôn dân khiến cho mọi người khiếp sợ.

Nói thật, trước kia hắn là cảm thấy người đọc sách trừ bỏ chi, hồ, giả, cũng không biết làm gì, một đám nhu nhược thật sự, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.

Lâm Trạch không chỉ có đầu óc giỏi, thân thủ còn không tồi, tóm lại so với tú tài bình thường mạnh hơn nhiều, hắn thật không nghĩ tới Lâm Trạch dám đối chọi với heo rừng.

Trịnh Tiểu Lạc cũng nghĩ giống như vậy, mấy ngày nay tiếp xúc với Lâm Trạch không giống như lúc trước.

Tạm thời không nói đến việc Lâm Trạch chăm sáo chu đáo với Chương Tụ khi ở trong núi, thời điểm gặp phải heo rừng, mặc kệ nguy hiểm của bản thân bảo vệ phu lang của mình, cậu xem như tin lời Chương Tụ nói lúc trước, Lâm Trạch và trước kia không giống nhau.

"Ai nha, thì ra đúng là Lâm Trạch săn được"

"Yêm vẫn luôn cho rằng người đọc sách gánh cũng gánh không nổi, xách cũng xách không xong, không nghĩ tới lão đại Lâm gia lợi hại như vậy nha."

"Ta thấy cũng không có gì kỳ lạ, không phải mỗi năm Lâm Trạch đều giúp phụ thân hắn thu hoạch sao, nhờ vậy mới rèn ra thân thể như vậy."

"Trước kia chúng ta đúng là xem thường Lâm Trạch, khó trách Lâm Tam Quý thích lão đại như vậy, Lâm Trạch so với Lâm Kiến Văn có tiền đồ hơn nhiều, đáng tiếc hiện tại đều bị mụ già đanh đá Trần Thục Cúc kia huỷ hoại."

Lời giải thích của Hà Hướng Phong làm thôn dân nghị luận nhiệt tình, thuận tiện lại đem sự tình của Lâm bát quái hai câu.

Nếu Hà Hướng Phong đã tạo cơ hội như vậy, Lâm Trạch không phối hợp thì không có đạo lý rồi, đánh cái giao hảo tốt cùng thôn dân, đồng thời làm người khác thấy Lâm Trạch hắn không dễ chọc.

"Mọi người quá khen rồi, toàn dựa vận khí và kinh nghiệm của Hà ca. Nhà của ta thì ăn không hết thịt heo rừng, chút nữa nhà ta giết heo, mọi người muốn mua thì đến nhà của ta, đều là người cùng thôn, ta sẽ bán rẻ hơn 3 văn tiền so với thịt heo ở trấn trên."

Lâm Trạch mỉm cười, tuy hòa khí nhưng cũng không quên có vài phần lãnh mạc.

Trong lòng thôn dân không nhịn được vài phần kính sợ, ngay sau đó liền cao hứng.

Người trong thôn không thường xuyên ăn thịt ngoại trừ nghèo, thì nguyên nhân chủ yếu là trong thôn không có bán! Muốn ăn thịt thì buộc phải lên trấn trên mua, còn thêm tiền phương tiện di chuyển, mọi người cảm thấy không có lời lắm.

Hiện tại Lâm Trạch muốn bán thịt heo rừng, còn lời 3 văn tiền so với mua ở trấn trên, chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ, dù không thèm thịt cũng phải mua một cân đem về mới được.

"Ai da, này được không, Lâm tú tài ngươi chờ yêm, yêm về nhà lấy tiền tới!"

"Ta cũng muốn mua, Lâm tú tài ngươi giữ lại cho ta 2 cân......"

Lúc đầu là kêu Lâm Trạch, bây giờ tất cả mọi người đổi về xưng hô Lâm tú tài, một đám người cao hứng phấn chấn chạy nhanh về nhà lấy tiền tới mua thịt.

Thuận tiện báo cho tất cả hàng xóm thân quen, trong thôn quan hệ tốt chính là như vậy.

-

Bởi vì lúc trở về là buổi chiều, đa số thôn dân ở ngoài ruộng thu hoạch, cho nên có nhiều người vây xem.

Chờ thôn dân hấp tấp rời đi, mấy người Lâm Trạch mới tiếp tục khiêng heo rừng về nhà.

Nhà Lâm Trạch gần với đường xuống xúi, Hà gia thì khá xa, dù sao Hà Hướng Phong cũng chuẩn bị bán một nửa thịt heo, dứt khoát đem hai con heo rừng khiêng tới sân nhà Lâm Trạch, chờ làm xong rồi về nhà.

Vào sân, Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc chạy tới phòng bếp nấu nước ấm.

Nấu ăn có thể làm, nhưng việc giết heo phân thịt Lâm Trạch không biết làm, liền giao cho Hà Hướng Phong, hắn ở bên cạnh hỗ trợ, lấy nội tạng heo linh tinh.

Nội tạng heo đều là thứ tốt, xử lý tốt tuyệt đối là mỹ vị nhân gian, ăn ngon hơn so với thịt, Lâm Trạch thích nhất dùng nó làm đồ nhắm rượu, nghĩ lại liền thèm.

"Hà ca, chút nữa ta lấy thịt đổi lấy nội tạng heo rừng của huynh bắt được, biết không?"

Nghĩ nội tạng heo làm ra nhiều mỹ vị, Lâm Trạch không nhịn được nói với Hà Hướng Phong.

Đừng nhìn hắn lớn lên có bộ dáng anh tuấn nho nhã, kỳ thật bên trong là tên lưu manh không đứng đắn cộng thêm tham ăn. Hắn có hai nguyện vọng yêu thích, kiếm tiền dưỡng lão bà và hưởng thụ mỹ thực, nhân sinh như vậy là đủ rồi.

Nguyện vọng đầu ở hiện đại không thực hiện được, hiện tại có thể, cộng thêm tương lai không chừng phải dưỡng con trai, bởi vì phu lang sẽ sinh con cho hắn.

Vì sao có thể xác định tương lai là con trai, ca nhi nơi này chỉ sinh nhi tử hoặc tiểu ca nhi, cả hai không phải là con trai của hắn sao!

Hà Hướng Phong không biết tại sao Lâm Trạch lại muốn nội tạng heo, vừa nghe có chút kỳ lạ.

Tuy người trong thôn cũng ăn nội tạng heo, nhưng vì xử lý không tốt cho nên không phải ai cũng thích ăn, ngày thường ăn cũng chỉ là thịt. Nếu Lâm Trạch muốn lấy, đối được thịt hắn tự nhiên đồng ý.

"Được rồi, tùy tiện đưa hai cân thịt là được, ta sẽ đưa toàn bộ nội tạng cho ngươi."

Nói xong, Hà Hướng Phong tiếp tục giơ tay chặt thịt heo.

Lâm Trạch rất cao hứng chạy nhanh tới lấy nội tạng heo, suy nghĩ đến lúc đó làm món gì ngon cho A Tụ ăn.

Hắn không có chí lớn, dưỡng phu lang là nguyện vọng lớn nhất của hắn, là do nam nhân nhà họ Lâm bọn họ có tư tưởng từ trong máu, buổi tối mỗi ngày đều có thể ôm phu lang ngủ thật là tốt.

Trong phòng bếp.

Trịnh Tiểu Lạc và Chương Tụ thấy một màn như vậy, Trịnh Tiểu Lạc ngạc nhiên không thôi, lôi kéo Chương Tụ tò mò

"A Tụ, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi cho Lâm Trạch uống bùa mê gì không, sao hắn trở nên như vậy? Ta thấy hắn hiện tại thật tốt, tuy rằng ăn uống tiêu xài phung phí, nhưng đều nghĩ cho ngươi, chuyện xử lý heo rừng hắn nguyện ý làm, hắn đâu có giống tú tài bình thường, quan trọng nhất là hắn không còn nhắc tới Chương Ngân Châu!"

"Ngươi mới là cho Hà đại ca uống bùa mê, tướng công là do nghĩ thông suốt, Lâm gia xảy ra sự tình như vậy ai mà không thay đổi, không có gì kỳ lạ cả."

Chương Tụ nhấp miệng, khóe môi mang theo một nụ cười ngọt ngào, đem bí mật của Lâm Trạch giữ chặt chẽ.

Cậu thích cuộc sống hiện tại, mặc kệ Lâm Trạch có lai lịch gì, cho dù là lệ quỷ cậu cũng không sợ, nếu là 'Lâm Trạch' trước kia, hắn mới là quỷ

Trịnh Tiểu Lạc chưa từng Chương Tụ cười ngọt ngào như vậy, lại nghe cậu gọi là tướng công, có cảm giác 'con lớn không nghe lời mẹ' mà bi thương.

Trịnh Tiểu Lạc ngữ khí u oán "A Tụ ngươi trọng sắc khinh bạn! Sống với Lâm Trạch mấy ngày ngươi lại hướng về hắn như vậy"

"Lúc trước là ai cùng Hà đại ca hái được trái cây ngon đều đưa cho ngươi trước?"

Chương Tụ nghiêng đầu không nói, chỉ nhấp miệng cười.

Trịnh Tiểu Lạc nháy mắt bại trận, đỏ mặt " Chỉ một lần như vậy ngươi còn nhớ rõ, keo kiệt!"

Chương Tụ nhếch khóe miệng, tươi cười khó có được xán lạn.

Chờ bọn họ bên này nấu nước xong, trong sân Hà Hướng Phong và Lâm Trạch cũng chặt heo rừng xong rồi, chờ rửa sạch cạo lông xong liền có thể cắt thành khối bán.

Thôn dân vừa vặn tới đúng lúc, cơ bản tin tức truyền khắp toàn bộ thôn.

Không có biện pháp, thôn Hà Bá  lớn như vậy, 2-300 hộ buổi chiều đều thu hoạch ở ngoài ruộng, ồn ào như vậy không phải cho tất cả mọi người cùng biết sao.

Lý Lão Phúc cũng lại đây, còn cẩn thận đem theo cái cân của nhà mình đến.

"Vẫn là ngài suy nghĩ chu đáo, chúng ta còn đang lo lắng không có cái cân đây, ngài phân lượng đắn đo là tốt nhất, lúc cân thịt liền phiền toái ngài hỗ trợ, lát nữa ngài mang thịt ba chỉ cùng về, ngài cũng đừng ghét bỏ tiểu chất keo kiệt, bằng không thịt không đủ cho mọi người, mọi người đều sẽ mắng ta."

Đạo lý đối nhân xử thế là sở trường của Lâm Trạch, muốn sống ở trong thôn tốt tự nhiên phải đánh cái quan hệ với thôn trưởng.

Nhận được cái cân xong, không nói hai lời liền lấy dây cỏ buộc thịt ba chỉ cho Lý Lão Phúc rồi đặt ở bên cạnh lưu giữ.

Không thu tiền không nói, còn buộc rất đẹp, làm Lý Lão Phúc cự tuyệt không được, đành trước mặt mọi người nhận 'hối lộ',  lấy cũng rất yên tâm thoải mái, còn rất có mặt mũi.

Thôn dân không có không cao hứng, ha ha cười, trong lòng cân nhắc trước kia không phát hiện Lâm Trạch kỳ thật cũng dễ sống chung.

Lý Lão Phúc trong lòng cũng hưởng thụ, tươi cười đầy mặt, "Thôi được, ta cũng không khách khí nữa."

"Ngài mà khách khí mới không coi ta là tiểu bối. Đúng rồi, lúc ngài trở về thuận tiện nói với phụ thân một tiếng, gọi lão ngày mai đến nhà ta ở, ta vừa lúc hiếu kính lão, cho lão ăn nửa tháng toàn là tiệc heo."

Lâm Trạch tươi cười hớn hở, nhân tiện đem chuyện này nhắc tới.

Hắn hiện tại là con của Lâm Tam Quý, được nhiều thịt heo rừng như vậy nếu không hiếu kính với Lâm Tam Quý thì không được, nhưng đưa thịt đến Lâm gia bên kia thì bị ai đó chiếm tiện nghi không chừng, bị kẻ thù chiếm tiện nghi của bản thân trong lòng hắn không được thoải mái.

Cho nên vẫn là đem Lâm Tam Quý đến đây, hắn chính là nhỏ mọn như vậy, con người không ai hoàn mỹ cả, tâm của hắn không lớn như vậy.

"Ai, ngươi nhớ kỹ phụ thân ngươi là được."

Lý Lão Phúc than một câu, không cảm thấy Lâm Trạch keo kiệt, đều do Trần Thục Cúc làm những chuyện đó, ai mà có thể tiêu tan được.

Lại nói sanh mẫu* Lâm Trạch năm đó rời đi nguyên nhân là lão thái thái, nhưng Trần Thục Cúc cũng góp không ít lời nói bên tai bà, Lâm Trạch hiện tại biết thân thế của mình, gọi những người đó là kẻ thù cũng không quá phận.

Sanh mẫu*: mẹ ruột

Thôn dân cũng không cảm thấy Lâm Trạch có gì sai, lại nói hiện tại còn chờ mua thịt của hắn, sao có thể đắc tội với hắn được.

Mọi người vô cùng cao hứng tiếp tục xếp hàng, may mắn là có hai con heo rừng, không phải ai trong thôn cũng tới, mỗi người ở đây mua một ít vẫn đủ bán.

Lâm Trạch phụ trách giao thiệp và tính sổ, Hà Hướng Phong phụ trách chặt thịt, Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc ở bên cạnh hỗ trợ bưng đồ vật, hai cặp phu phu hợp tác ăn ý.

Đại bộ phận thôn dân đều tự giác quy củ, có một số người muốn chiếm tiện nghi, Lâm Trạch dăm ba câu cũng có thể ứng phó.

Nhưng luôn có loại người đặc biệt không thức thời, tỷ như là Dương Quế Phương.

Lần trước mới đụng vào cái mũi nên hoàn toàn không có cảm giác, hôm nay nghe nói Lâm Trạch từ trong núi mang thịt heo rừng về, mụ lại mang theo khuê nữ lắc lư chạy tới.

Hoàn toàn không tự giác khuê nữ của mình sắp gả chồng.

Chạy tới cũng không xếp hàng, trực tiếp chen tới phía trước.

"Ai nha Lâm Trạch, vừa rồi nghe người ta nói ngươi từ trong núi săn heo rừng trở về, không nghĩ tới là thật, thịt cũng thật tươi, Ngân Châu thích ăn nhất là móng heo hầm, mau buộc bốn cái móng heo cho thẩm, thêm mấy cân thịt ba chỉ nữa"

Dương Quế Phương mắt thèm nhìn mấy cái móng heo bên cạnh Lâm Trạch cố ý giữ lại, hắn dùng để hầm canh cho Chương Tụ ăn, há miệng liền kêu buộc lại, cũng không lấy tiền ra.

Đối với mụ mà nói, tìm Lâm Trạch lấy đồ vật cần gì phải có tiền, mang theo khuê nữ xinh đẹp của mụ đi một vòng là được.

Lần trước Lâm Trạch có thái độ không tốt, mụ cũng không thèm để ý, mụ cảm thấy có thể là do không cho Lâm Trạch gặp Chương Ngân Châu nhiều, nên Lâm Trạch mới không cao hứng phát giận, nam nhân đều là như thế, không nghị lực.

Cho nên hôm nay vì tiếp tục chiếm tiện nghi, chen đến phía trước còn gọi khuê nữ mụ thay quần áo đẹp, dặn dò khi nhìn thấy Lâm Trạch phải tươi cười ngon ngọt.

Chương Ngân Châu trong lòng sinh khí, bất quá khi nhìnthấy móng heo và phần thịt tươi ngon, ả có thể miễn cưỡng với hòa nhã Lâm Trạch.

"Lâm đại ca chê cười rồi."

Mặc váy hoa đầu cài hoa châu Chương Ngân Châu hơi mỉm cười phúc lễ, tạo bộ dáng tiểu thư khuê các trong thành.

Lễ tiết mười phần, cũng không thất lễ.

Tuy thôn dân trong lòng đều rõ ràng mục đích của hai mẹ con này, nhưng Chương Ngân Châu này làm vẻ ta đây làm người khác không biết nói gì.

Lâm Trạch trong lòng cười lạnh, trên mặt không biểu hiện gì, vẫn duy trì mỉm cười

"Nguyên lai là Chương cô nương cũng thích ăn móng heo, thật là trùng hợp, móng heo này ta vừa lúc cố ý giữ lại cho......"

Lời còn chưa nói xong, thôn dân xung quanh liền lộ ra biểu tình quả nhiên là như thế.

Đôi mắt Chương Tụ tối sầm xuống, Trịnh Tiểu Lạc tức giận đến dậm chân.

Chương Ngân Châu trong lòng thoải mái, ả nói Lâm Trạch sao có thể không thích ả, ả chính là cô nương đẹp nhất xung quanh mấy cái thôn này.

Dương Quế Phương càng kích động trực tiếp duỗi tay lấy đồ.

Nửa đường bị dọa đến rụt tay trở về, Lâm Trạch bỗng nhiên cầm lấy đao 'phanh' một tiếng trước mặt mụ, sắc mặt khó coi

"Dương thẩm, ngươi làm cái gì vậy!"

Bộ dáng hùng hổ trực tiếp làm Dương Quế Phương sợ tới mức run lên.

"Lấy, lấy móng heo, ngươi không phải nói cố ý để lại cho Ngân Châu nhà ta sao"

"Lỗ tai của ngươi khi nào nghe ta nói như vậy! Ta nói khuê nữ ngươi cũng thích ăn, cùng khẩu vị với phu lang của ta, lời ta còn chưa nói xong ngươi liền lấy, ý gì? Đây là ta cố ý giữ lại cho phu lang của ta!"

Lâm Trạch trừng mắt giận lên, bộ dáng xúc động, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên

"Ta hiện tại gia đình không có, bạc không có, tiền đồ không có, cái gì cũng không! Liền dư lại mấy cái móng heo cho phu lang mà các ngươi còn muốn khi dễ, rõ như ban ngày cướp đoạt móng heo của phu lang ta, còn tự cho là đương nhiên, sao còn nhịn được nữa, ngươi cái đồ ác phụ!"

Nói xong, Lâm Trạch biểu tình bi phẫn liền cho một bạt tai.

Những người này không bị đánh thì không nhớ dai, thấy hắn tươi cười còn tưởng là phật Di Lặc hiền lành, không sợ đúng không!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv