Buổi tối đầu tiên dọn ra khỏi Lâm gia, Lâm Trạch và Chương Tụ cùng ngủ rất sâu, mặt trời ló dạng vào ngày hôm sau mới thức dậy.
Ngoại trừ chuyển nhà quá mệt mỏi, còn phải nhờ vào công của Lâm Trạch giả đứng đắn.
Suy xét ngày hôm trước đem người lăn lộn quá nhiều, Lâm Trạch tối qua không dám hóa thành cầm thú. Thật vất vả mới có phu lang, ôm hôn thân thiết rất là cần thiết để bồi dưỡng tình cảm.
Không quan tâm Chương Tụ ngượng ngùng giãy giụa, Lâm Trạch cảm thấy giữa hai người nên có một người chủ động không biết xấu hổ, nếu quy củ theo người cổ đại thì tình cảm bao giờ mới tiến triển, mỗi ngày đều nhìn thấy phu lang nhưng lại không được ăn, sẽ nghẹn thành nội thương đó.
Cho nên Lâm Trạch tích cực chủ động gánh vác nhân vật không biết xấu hổ, muốn theo đuổi được phu lang nhất định mặt phải dày.
Cũng may hai người là phu phu hợp pháp, bằng không với cách theo đuổi phu lang như vậy, không chừng sẽ bị đánh thảm.
Toàn bộ buổi tối phu phu hai người là 'ta muốn ôm ôm em' và 'ta không cần huynh ôm ôm ta', hai người nháo tới nửa đêm, Chương Tụ không còn tinh lực nữa mới tùy ý cho Lâm Trạch ôm ngủ.
Buổi sáng, Chương Tụ tỉnh dậy do mùi cháo thịt thơm ngào ngạt đánh thức.
Mở mắt ra, không bị nam nhân đánh mắng, không có mụ già chanh chua sai sử, không có thanh âm thúc giục làm việc.
Chương Tụ cứ ngỡ mình còn nằm mơ, nằm một lúc lâu mới nhớ bản thân đã rời khỏi Lâm gia, còn có...... Hình ảnh tối qua bị người nào đó nháo đến nửa đêm.
"Lưu manh......"
Chương Tụ ngồi dậy, tuy rằng tối qua Lâm Trạch cũng chỉ hôn môi cậu mà thôi, nhưng cậu vẫn có chút buồn bực, thẹn thùng mắng một câu.
Người bị mắng là ai, không cần nói cũng biết.
Chương Tụ không nhịn được đỏ mặt, tuy rằng đã thành thân, lúc trước Lâm Trạch căn bản không chạm vào cậu, ngoại trừ danh phận, hắn không thành thân với ca nhi cũng không có gì khác nhau.
Thời đại này lại tương đối cổ hủ, khác với Lâm Trạch là người hiện đại, hôn môi ở nơi này là việc rất ngượng ngùng.
Chương Tụ không đỏ mặt mới là lạ.
Còn có chút ảo não nói không nên lời, lấy quan hệ không tốt của cậu và Lâm Trạch trước kia, Lâm Trạch thân cận với cậu, cậu phải hận và chán ghét Lâm Trạch, nhưng kết quả lại là đỏ mặt ngượng ngùng. Đầu óc cậu bị úng nước rồi hả, hắn muốn bán cậu đó!
Chỉ có thể giải thích Lâm Trạch diễn quá giỏi, diễn đến mức làm cậu quên mất tên hỗn đản này trước kia rất là đáng hận.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Đệm bên cạnh cũng đã lạnh, hơn nữa trong không khí truyền đến hương vị của cháo thịt, không cần nhìn cũng biết Lâm Trạch đang làm bữa sáng.
Tâm tình của Chương Tụ có chút phức tạp, cậu không biết Lâm Trạch đang muốn làm cái gì, đều dọn ra ngoài rồi, tài sản đều phân xong hết rồi. Lâm Trạch hoàn toàn có thể đi tìm Chương Ngân Châu xum xoe, vì cái gì còn muốn diễn kịch.
Chẳng lẽ Lâm Trạch thật sự hồi tâm chuyển ý? Không có khả năng, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây......
Chương Tụ ngồi ở trên giường suy nghĩ miên man đến ngốc đi, Lâm Trạch đã làm bữa sáng xong bưng về phòng cho phu lang ăn, cháo thịt bằm nấu với trứng gà, vừa ngon vừa dinh dưỡng.
"A Tụ, lại đây ăn đi, ăn xong rồi đi rửa mặt. Chúng ta cùng thương lượng về sau nên sống như thế nào."
Lâm Trạch mặt mày vui vẻ trực tiếp đi đến mép giường, liền cầm muỗng bắt đầu đút cho Chương Tụ ăn, hắn đặc biệt thích nhìn Chương Tụ ăn, rất giống động vật nhỏ đáng yêu.
Lâm Trạch ôn nhu tươi cười làm trái tim cậu nóng lên, ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mặt. Cậu cảm thấy Lâm Trạch hiện tại thật sự rất xa lạ, xa lạ đến mức giống như là một người khác.
Đúng vậy, như là một người khác, Lâm Trạch sẽ không nấu cơm, sẽ không ngỗ nghịch với sanh mẫu*, đối với ai đều là bộ dáng lạnh mặt thanh cao.
Sanh mẫu*: mẹ ruột
Quan trọng nhất là, Lâm Trạch...... Sẽ không bao giờ đối xử tốt với cậu như vậy.
"Huynh rốt cuộc là ai? Huynh không phải Lâm Trạch!"
Chương Tụ rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra lời trong lòng.
Sau khi hỏi xong cậu liền hối hận, cảm thấy suy nghĩ của bản thân quá mức hoang đường, tính tình 'Lâm Trạch' không nhã nhặn như mọi người nhìn thấy, ngược lại rất nóng nảy, dễ dàng bị chọc giận sau đó liền động thủ.
Hoặc là cậu đoán đúng, nếu người trước mặt không phải là 'Lâm Trạch', vậy hắn là ai? Cậu lỗ mãng hỏi ra liệu đối phương có giết người diệt khẩu không?
Chương Tụ có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn Lâm Trạch đến nỗi lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
"Em hy vọng ta là ai?"
Lâm Trạch nhẹ nhàng cười, tâm tình cao hứng, hắn còn tưởng phải chờ một đoạn thời gian tiểu gia hỏa này mới hỏi hắn chứ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Thấy hắn cười như vậy, sợ hãi trong lòng Chương Tụ biến mất, biến thành sửng sốt, hiển nhiên không đoán được hắn lại phản ứng như thế.
Lâm Trạch cũng không để ý, để chén xuống, nhìn thiếu niên ngây ngốc, khóe miệng nhếch lên:
"A Tụ, nếu ta nói Lâm Trạch trước kia đã chết rồi, ta là một người khác. Việc này hẳn gọi là mượn xác hoàn hồn, nhưng ta không phải là quỷ, em có sợ hãi không?"
"......"
Chương Tụ cứng đờ, nhìn Lâm Trạch bằng đôi mắt khẩn trương, hai tay gắt gao nhéo chăn.
Việc kinh hãi thế tục này muốn cho một người cổ đại có thể tiếp thu là không có khả năng, trong mắt Chương Tụ có khẩn trương, có sợ hãi, có khiếp sợ, nhưng không có sợ hãi đến mất lí trí,
Có lẽ là do Lâm Trạch ôn nhu mỉm cười, làm bản năng của cậu cảm thấy người nam nhân trước mặt này sẽ không tổn thương cậu, cậu có thể nghe hắn tiếp tục nói.
Biểu hiện của cậu làm Lâm Trạch rất vừa lòng, cũng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Đừng nhìn hắn có bộ dáng bình tĩnh, kỳ thật hắn cũng rất khẩn trương, lo lắng Chương Tụ sẽ sợ tới mức kêu to yêu quái hoặc là quỷ, lúc đó liền đau đầu.
Nếu cậu coi trọng chính là nguyên thân trước kia, hắn sẽ đem việc này chôn giấu thật sâu, vĩnh viễn trở thành bí mật.
Nhưng hắn không thể đối với Chương Tụ như vậy, nguyên thân đối với Chương Tụ quá ác liệt, Lâm Trạch không hy vọng cảm tình cảm của mình có một vết sẹo tồn tại ở giữa.
Hơn nữa lúc trước đã nói qua, thói quen của hai người không giống nhau, nếu muốn cùng Chương Tụ ở bên nhau, lừa nhau cũng không được bao lâu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn rời khỏi Lâm gia nhanh như vậy, sợ Lâm Tam Quý phát hiện nhi tử của bản thân đã bị đánh tráo.
Thay gì mệt tâm che giấu, không bằng mạo hiểm nói một lý do hoàn hảo.
Vẫn là câu nói kia, Chương Tụ có thể tiếp thu là tốt nhất, nếu thật sự không thể tiếp thu, thừa dịp tình cảm hiện tại chưa đủ sâu, sớm tách nhau ra đối với mọi người đều tốt.
"Ta đi vào nơi này cũng là thân bất do kỷ, nhưng gặp được em ta rất cao hứng. Ta thích em, hôm qua ở trước mặt thôn dân thề độc không phải chỉ cho có lệ, chỉ cần em nguyện ý, em chính phu lang duy nhất của Lâm Trạch ta."
Lâm Trạch đối với tương lai này thực chờ mong.
"Quên nói cho em biết, tên ta cũng Lâm Trạch, còn cùng hỗn đản này giống nhau như đúc, có lẽ ta xuyên thành 'Lâm Trạch' cũng là nghiệt duyên đi."
Ngữ khí bất đắc dĩ không biết như thế nào làm Chương Tụ có chút muốn cười, thân thể cứng đờ thả lỏng xuống.
Chương Tụ không nói chuyện, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Trạch, chờ đợi hắn tiếp tục nói.
Lâm Trạch nhìn thẳng cậu, có những lời dù sao cũng phải nói rõ.
"Nếu em không tiếp thu ta được, ta sẽ không bức em, ta sẽ cho em một bức thư hòa li. Bạc trong nhà và ruộng đất cũng phân cho em một nửa, sau đó liền cho em tự do, đây chính là ý nghĩ của ta."
"Nhưng mà...... Ta hy vọng em có thể nghiêm túc suy xét ta, tuy ta không giàu có, nhưng ta sẽ nỗ lực làm cho em hạnh phúc, chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau trong một thời gian, sau đó em lại suy nghĩ về vấn đề hòa li, thế nào?"
Thế nào, tất nhiên là tốt rồi.
Chương Tụ nhìn Lâm Trạch thật lâu, nỗ lực phân biệt hắn có phải đang nói sự thật không, mặc kệ là ở bên nhau hay là hòa li, hai lựa chọn này đối với cậu đều tốt.
Cậu ngừng thở, không thể tin hạnh phúc tới nhanh như vậy: "Nếu ta không tiếp thu huynh, huynh thật sự...... Sẽ cho ta rời đi?"
Cậu hỏi như vậy liền đại biểu cậu căn bản không nghe những lời trước đó.
Lâm Trạch bực mình, mặt đen thui:
"Tiền đề là em và ta kết giao trước, chính là tìm hiểu lẫn nhau trong một thời gian, hiện tại ta sẽ không thả em đi."
Người nào đó bản chất vẫn là bá đạo, ôn nhu chỉ là tính tình.
Khó khăn lắm mới gặp được một bảo bối hợp tâm ý, Lâm Trạch không nghĩ sẽ bỏ lỡ, da mặt dày mới theo đuổi được phu lang, Lưu Bị ba lần mới mời được Gia Cát Lượng, tranh thủ thuyết phục mới quan trọng!
Lâm Trạch quyết định chơi xấu, không biết xấu hổ nói ra:
"Nếu em không cho ta cơ hội, ta sẽ không hòa li với em, dù sao ta hiện tại là tướng công của em, quyền chủ động nằm ở trên tay ta."
Khẩu khí lưu manh vô lại này quả thực xin lỗi với diện mạo anh tuấn của hắn.
Nói như vậy, người ta còn lựa chọn cự tuyệt sao?!
"Cái kia, buổi tối hôm đó cùng ta viên phòng là 'hắn', hay là...... Huynh?"
Chương Tụ cúi đầu không dám nhìn hắn, hai tai đỏ lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Lâm Trạch nghe xong lộ ra vui mừng.
"Là ta, 'hắn' đã chết trước khi về nhà, thực xin lỗi, lúcđó thân thể bị hạ dược, ta mới đối với em...... Bất quá em yên tâm, ta vừa rồi đã nói, chỉ cần em nguyện ý, em chính là phu lang ta duy nhất của ta, tuy rằng cũng có nguyên nhân phụ trách, nhưng ta thật sự thích em."
Nếu không phải thật sự yêu thích cậu, có rất nhiều phương pháp để đền bù, hắn sẽ không lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra nói giỡn.
Lời này làm Chương Tụ yên tâm.
Cậu tình nguyện người chiếm hữu cậu là ác quỷ hoặc yêu quái, cũng không muốn là 'Lâm Trạch'.
Chương Tụ ngẩng đầu lên thấy Lâm Trạch tươi cười, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, thực đặc biệt, mặt hơi hơi đỏ lên,
"Ta......"
"Cốc cốc."
Lời chưa nói ra tới, cửa nhà đã bị người khác gõ vang, thanh âm của một phụ nhân vang lên,
"Lâm Trạch, Lâm Trạch có ở nhà không? Là ta, Dương thẩm đây, thẩm tới thăm ngươi, mau mở cửa."
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả cảm thấy tình cảm một khi đã xuất hiện lừa dối là không thể tha thứ, cho dù hàn gắn lại cũng không thể vĩnh viễn xóa vết sẹo đi.
Bản tính của Lâm Trạch đối với tình yêu là duy nhất, Chương Tụ thực tế cũng tương đối cố chấp, cho nên ta an bài thẳng thắn với nhau là tốt nhất, tình yêu ngọt ngào hoàn mỹ đã mở cửa. Cực phẩm ta sẽ tận lực giải quyết hoàn toàn ở giai đoạn trước!