Nha đầu cùng bà tử nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên và La quản sự, đều khom gối gặp lễ, một nha đầu nói: "Tỷ muội mới vừa tỉnh, Ngụy mụ mụ đang hầu hạ nàng rời giường."
Sở Lệnh Tuyên dẫn La quản sự tiến vào thượng phòng, đứng ở giữa phòng, nhìn lại hướng đông phòng. Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ tấm bình phong chiếu rọi vào, vừa vặn chiếu vào trên bức rèm che, khiến cho bức rèm che trong suốt thay đổi ngũ sắc sặc sỡ.
Mặt khác bức rèm che truyền đến một tiếng nữ nhân xa lạ, cái thanh âm này không tính thanh thúy dễ nghe, hơi thấp trầm, ôn nhu, rất chậm, khiến người ta nghe không khỏi an tâm. Sở Lệnh Tuyên lần đầu tiên phát hiện, thì ra giọng của nữ nhân hơi thấp trầm cũng có thể êm tai như thế.
Thanh âm kia chậm rãi nói cùng Sở Hàm Yên, lời nói rất bình thường, nhưng trong thanh âm, trong giọng nói tràn đầy ân cần cùng tùy ý...
"... Ai da, tỷ muội nhà chúng ta thật là xinh đẹp, chậc chậc chậc, đệ nhất mỹ nhân đây, hài tử của người khác ai cũng không cản nổi, Kim Bảo à, Đại Bảo à, bọn họ đều không theo kịp..."
Thời điểm khi Trần A Phúc nói đến Kim Bảo, con ngươi Sở Hàm Yên chuyển động một cái, chậm rãi nói: "Điểu điểu - - bay."
Trần A Phúc cười nói: "Điểu điểu là tiểu Yến Tử, Trần di cho nó đặt cho nó cái tên dễ nghe lại thổ tài, gọi Kim Bảo." Còn tự mình vui vẻ cười vài tiếng, còn nói: "Tên có chút giống thổ tài chủ (nhà quê giàu) đi? Yên tỷ muội cũng cảm thấy như vậy? Ừ, thật thông minh. Ha ha, Kim Bảo vào mùa xuân sẽ biết bay trở về. Yên tâm, nó trí nhớ rất tốt, sẽ còn nhớ nhà chúng ta ở Hưởng La thôn, cũng sẽ còn nhớ Yên tỷ muội xinh đẹp. Yên tỷ muội còn nhớ rõ nó cười sao? Trần di cũng thích nó cười, ngọt ngào, giống như Yên tỷ muội..."
Sở Hàm Yên sau khi tỉnh lại, thấy Trần A Phúc dẫn Đại Bảo tiến vào phòng ngủ, thế nhưng duỗi tay để Trần A Phúc ôm, Trần A Phúc chỉ phải tiếp nhận nó từ trong lòng Ngụy thị đến, mặc quần áo, chải đầu cho con bé.
Trần A Phúc suy đoán, khứu giác hài tử này có lẽ còn bén nhạy xa so với dự liệu trước đó. Trên người mình đã không có Yến Trầm Hương, con bé còn có thể thân cận mình như thế, có lẽ chính là nó ngửi thấy được Yến Trầm Hương trong không gian. Cái bản lĩnh này, chỉ có nhóm động vật Thất Thất, Hôi Hôi, Truy Phong có, thì ra con bé cũng có.
Vẫn là câu nói kia đời trước, thượng đế đóng kín cánh cửa này, thì sẽ mở ra cánh cửa khác. Khứu giác của Sở Hàm Yên, vượt qua phạm vi nhân loại bình thường.
Trần A Phúc vừa chải đầu cho con bé, vừa nói dong dài, cũng mặc kệ Sở Hàm Yên có nghe hiểu được hay không, ngẫu nhiên còn thật có thể để con ngươi Yên tỷ muội động một cái, nói ra hai chữ.
Trần A Phúc càng thêm cho rằng, chứng tự bế của hài tử này không tính nghiêm trọng, chỉ là trong nhà không có ai thường xuyên câu thông với con bé. Phụ thân tính tình lạnh nhạt, nãi nãi là người xuất gia yên tĩnh, có một ít đầy tớ tâm tư không tốt, hoặc là đầy tớ không có ý xấu cũng không dám om sòm ở trước mặt chủ tử. Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh chỗ này, dần dà, con bé cũng sẽ càng ngày càng cô độc.
Nếu như là từ nhỏ sửa chữa thỏa đáng, bệnh trạng sẽ không nghiêm trọng giống như hiện tại. Hài tử đáng thương!
Trần A Phúc lại nói cùng Ngụy thị: "Về sau, La tẩu tử cũng nói cùng người hầu hạ tỷ muội một chút, nói chuyện nhiều cùng tỷ muội, trao đổi nhiều, đừng để cho xung quanh tỷ muội quá yên tĩnh, dạng này nàng dễ dàng sống ở bên trong thế giới của chính mình. Chỉ có thế giới của nàng thay đổi được náo nhiệt sinh động lên, tràn trề bừng bừng sinh cơ, nàng mới có thể dung nhập vào, thay đổi được linh động lên. La tẩu tử tin ta, tỷ muội là hài tử thông minh, người khác quan tâm hiền hòa toan tính, nàng nhất định có thể cảm giác được..."
Nàng mới vừa nói đến đây, Sở Hàm Yên lại "A" một tiếng, con mắt ngơ ngác lại nhìn nàng một cái.
Trần A Phúc lại cười nói: "Xem đi, Trần di nói không sai chứ, tỷ muội quả thật là hài tử thông minh, nghe ra Trần di là đang khen thưởng con đây."
Đại Bảo ở một bên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nương, con rốt cuộc biết Yên Nhi muội muội vì cái gì chỉ nhìn con, mà không nói chuyện với con, thì ra là đang trách con ít nói chuyện cùng nàng. Nhưng mà, nhi tử là nam nhân, làm sao có thể dong dài như mẫu thân như vậy đây?"
Nói xong, bộ dáng còn rất là làm khó, chọc cho Ngụy thị cùng Xảo nhi đều cười rộ lên, ngay cả khóe miệng Sở Hàm Yên đều ngoéo một cái.
Trần A Phúc cười ha ha nói: "Mẫu thân nơi nào là dong dài, là đang nói chuyện phiếm cùng Yên tỷ muội được hay không. Nói hươu nói vượn, cả Yên Nhi muội muội đều cười nhạo con."
Yên tỷ muội lại "A" một tiếng.
Một cỗ tâm tình không hiểu bắt đầu chảy xuôi ở trong lòng Sở Lệnh Tuyên. Đây là một người duy nhất cho rằng Yên tỷ muội là hài tử thông minh, cũng là một người duy nhất xem Yên tỷ muội làm hài tử bình thường mà đối đãi. Ngay cả chính hắn, mẫu thân, tổ phụ một ít người quan tâm Yên tỷ muội nhất, đều thất vọng cảm thấy nó chính là một đứa nhỏ ngốc, có lẽ cả đời nó chỉ có thể như vậy. Bọn họ yêu thương nó, muốn bảo vệ tốt nó, lại không có cách nào làm cho nó vui vẻ.
Mà nữ nhân này, lại có thể khiến cho Yên tỷ muội đáp lại nàng. Còn có nhi tử của nàng, chim chóc nhà nàng, cũng có thể tác động Yên tỷ muội chú ý.
Có lẽ, khuê nữ của mình thật sự là một hài tử thông minh, chỉ là mình không có cách nào làm cho thế giới của nó thay đổi được náo nhiệt sinh động lên, không có cách nào làm cho nó dung nhập cái thế giới này, thay đổi được linh động lên...
Trần gia nương tử, tất phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện đối xử Yên tỷ muội. Chỉ có nàng cam tâm tình nguyện, mới có thể thật lòng đối xử tốt với Yên tỷ muội. Nàng có thể cho Yên tỷ muội chảy giọt nhu tình, bừng bừng sinh cơ, còn có nghe thì tựa như vô tình lại tràn đầy cấu kết trí tuệ cùng quan tâm, thanh âm khiến người ta an tâm, cho dù là hàm chứa ân cần tùy ý, đều là thứ chính mình cùng cái nhà này không cho Yên Nhi được.
Cho nên, nhất định phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện đối xử Yên tỷ muội...
Lúc này, một người bà tử đi đến bẩm báo nói: "Đại gia, khách nhân kinh thành đã đến ngoài thành, đại khái nửa canh giờ nữa sẽ đến trong phủ. Quý quản sự nói, lần này chủ tử bên trong Hầu phủ tổng cộng đến bảy người, ngay cả lão hầu gia đều tự mình đến đây."
Sở Lệnh Tuyên nói với La quản sự: "La thúc, sự kiện kia thúc đi làm đi. Lại có, để cho tỷ muội cũng chuẩn bị một chút, sau đó phải gặp trưởng bối kinh thành."
Hắn nhìn nhìn ánh mặt trời nhảy lên bức rèm che, rồi rỉ tai vài câu với La quản sự.
La quản sự khom người nói: "Dạ."
Sở Lệnh Tuyên liền rời Duyệt Đào Hiên.
Trong đông phòng mấy người biết rõ Sở đại gia cùng La quản sự ở phòng phòng.
Trần A Phúc dắt Sở Hàm Yên đã thu thập lưu loát ra khỏi phòng ngủ, đám người Đại Bảo cũng đi ra theo.
"La gia gia." Đại Bảo chào hỏi trước.
Trong sân Thất Thất và Hôi Hôi nghe thấy thanh âm tiểu chủ nhân, lập tức bay ở cửa kêu to lên, Đại Bảo cao hứng chạy tới thuận lông chúng nó.
Ngụy thị nhìn ra cha chồng mình có lẽ có lời muốn đơn độc nói cùng Trần A Phúc, liền ôm lấy Sở Hàm Yên nói: "Tỷ muội ngoan ngoãn, con xem Thất Thất cùng Hôi Hôi, chúng nó đang kêu gọi tỷ muội đi chơi đây."
Sở Hàm Yên ngủ đủ rồi, còn tính yên tĩnh, bị Ngụy thị ôm đi trong sân xem Đại Bảo và vẹt.
Trong phòng chỉ còn lại La quản sự cùng Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "La quản sự, ta đã làm xong gạo nếp táo." Ý tứ là, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, bên trong phủ lại tới khách nhân, bọn họ có thể về nhà đi?
La quản sự cười từ trong lồng ngực lấy hai tấm ngân phiếu đưa cho Trần A Phúc nói: "Trần gia nương tử, đây là tiền đại gia chúng ta trả cho Thập Cẩm Tước."