Nhìn thấy mấy con rối, Trần Danh cùng A Lộc đều trợn to hai mắt. Đặc biệt là A Lộc, mừng đến cầm cái này cầm cái kia, thích nhất vẫn là con rối Lão Hổ.
Trần A Phúc cười nói: "Chờ rảnh rồi, tỷ tỷ liền làm cho đệ một con rối giống Lão Hổ như đúc."
Vương thị sẵng giọng, "Vậy không được, cầm sa tanh tốt như thế làm con rối cho A Lộc, quá không tiếc phúc rồi."
A Lộc cười nói: "Tỷ tỷ cầm vải lẻ không đáng giá tiền làm cho đệ là tốt rồi." Lại cầm lấy con rối Yến Tử lớn nói: "Tỷ tỷ, con rối lớn này không chỉ đẹp mắt, còn giống như có một cỗ mùi thơm dễ ngửi."
Trần A Phúc cố ý lấy Yến Tử lớn tới ngửi, cười nói: "Không có, ngược lại tỷ cảm thấy những ngày này nhà chúng ta vẫn luôn tràn ngập một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, có đôi khi có, có đôi khi không."
Mấy người đều có loại nhận thức này, nhưng lại nghĩ không ra đến cùng là chuyện gì xảy ra. Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao đều là chuyện tốt.
Sau đó, Vương thị vội vàng đi Cổ Kiều thôn mua thịt, lại thuận tiện nhặt một ít củi lửa trở về. Hôm nay cao hứng, trong nhà muốn cải thiện thức ăn một chút.
Trần Danh cùng A Lộc đi rồi, Trần A Phúc liền tiến vào không gian, đưa cho Kim Yến Tử con rối Yến Tử kia. Con rối này mặc là quần áo cánh vàng đuôi hồng hoa, trên đầu còn mang đóa hồng hoa, Kim Yến Tử mừng đến cười chít chít không ngừng.
Nó bò tới trên người con rối, dùng cánh ôm nó nói: "Muội muội trắng trẻo tốt, có nó bồi con, cũng không tịch mịch như vậy." Rồi nói với Trần A Phúc: "Ma ma, không nghĩ tới người còn có nhiều bản lĩnh như vậy." Sau đó bắt đầu chơi con rối, cũng không còn lòng dạ xây nhà.
Trần A Phúc ngồi dựa vào cây Yến Trầm Hương, trong mũi tràn ngập mùi thơm nồng đậm, thoải mái cực kỳ, cảm thấy toàn thân đều trầm tĩnh lại.
Nàng nhắm mắt lại nghĩ tới nên làm thế nào để có thể làm cho chính mình mau chóng cường đại lên.
Biện pháp tốt nhất đương nhiên chính là làm tốt quan hệ cùng vợ chồng La quản sự. Lần này không chỉ làm con rối cho tôn tử tôn nữ hắn, lần sau lại để Đại Bảo nghĩ biện pháp hấp dẫn hai đứa bé đến nhà mình chơi. Nhà mình không chỉ có động vật chơi thật thú vị, chính mình còn biết làm điểm tâm ăn ngon.
Mặt khác, còn có Dương đại gia tửu lâu Hỉ Nhạc trên thị trấn. Nhà hắn mặc dù chỉ là một cái tửu lâu, nhưng ở thị trấn có thể lái được lớn như vậy, khẳng định cũng sẽ làm quen quan lại. Nhà hắn nhân phẩm người lớn không tệ, hài tử cũng rất tốt, nghĩ biện pháp lại để tình cảm Đại Bảo cùng hài tử hắn gia gắn bó tốt hơn...
Nhà mình trong tay hiện tại đã có một chút bạc, về sau sẽ còn lợi nhiều nhuận nữa, tuyệt đối không thể để cho Hồ thị muốn gì có nấy.
Trần Thực cách khá xa, sợ sẽ không trở lại. Nhưng nhà mình không được, mọi người ở trong một thôn, nhất cử nhất động bọn họ đều nhìn thấy.
Còn có Hồ lão ngũ kia. Mình không dám đắc tội chết Hồ thị, không chỉ bởi vì Trần Nghiệp, cũng bởi vì Hồ lão ngũ.
Kỳ thật, Hồ lão ngũ so với Trần Nghiệp còn dễ xử lý một chút, nhà mình chỉ cần tìm chỗ dựa vững chắc cường đại hơn Hồ lão ngũ, thì không sợ hắn. Nhưng còn Trần Nghiệp...
Thông qua sự kiện lần này, Trần A Phúc cũng nhìn Trần Nghiệp càng thêm rõ ràng. Trần Nghiệp chính là một người mâu thuẫn. Hắn thật lòng trợ giúp huynh đệ, cũng cần cù chịu làm. Bởi vì hắn ở mấy năm Trần gia khó khăn nhất kia hy sinh ích lợi của mình kéo cuộc sống Trần gia, tạo điều kiện cho anh em, làm hết sức để mẫu thân cùng huynh đệ có một phần sinh hoạt tốt. Ở trong lòng Trần lão thái cùng hai vị huynh đệ, hắn chính là phụ thân, công thần, tối đại đại gia trưởng Trần gia.
Đồng thời, tính cách của hắn cũng có xu thế tương đối mạnh, lại đặc biệt thích sĩ diện. Hy vọng các huynh đệ không nên quên hắn đã từng trả giá, coi hắn là như phụ thân mà kính trong, đối với hắn không được giấu giếm, thời điểm nên hiếu kính vẫn phải hiếu kính. Hắn muốn hiếu kính không chỉ là để huynh đệ thường xuyên nghĩ tới hắn, cũng có về vật chất, cũng không phải hy sinh tất cả ích lợi nhà huynh đệ.
Vấn đề là, lão bà hắn không phải là nghĩ như thế, mụ quá tham lam không biết xấu hổ, hận không thể chuyển hết của cải nhà anh em đến đại phòng. Các huynh đệ có thể không giấu giếm cùng hắn, nhưng không thể không giấu giếm cùng lão bà hắn.
Như vậy, mâu thuẫn cũng liền đến. Phu thê nhất thể, tựa hồ không tôn trọng Hồ thị, chính là không tôn trọng Trần Nghiệp. Xem ra đến đây, Trần Nghiệp rất thích và sủng ái Hồ thị. Làm Trần Danh tức đến bệnh, lại đại nháo nhị phòng ném mặt mũi Trần gia, Trần Nghiệp giận dữ mới quăng mụ vài bạt tay. Bình thường, Trần Nghiệp dù có tức giận cũng chỉ là mắng, căn bản không nỡ động thủ. Hơn nữa, còn thường xuyên không đòi trả giá mà giúp đỡ nhà mẹ đẻ Hồ thị làm việc, Hồ thị đưa đồ cho nhà mẹ đẻ hắn cũng là mắt nhắm mắt mở.
Cho nên nếu như Trần Danh cùng Trần Thực không tôn trọng Hồ thị, Trần Nghiệp nhất định sẽ mất hứng. Trần Danh và Trần Thực, kể cả Trần lão thái, vì nghĩ tới Trần Nghiệp, cũng dung túng Hồ thị...
Hồ thị cũng rất thông minh dụ dỗ Trần Nghiệp, ôn thuận, chịu khó, miệng khéo léo, trước mặt hắn đối với hai chú em chồng đều rất tốt.
Những thứ to tác cõng danh Trần Nghiệp đòi, vật nhỏ đòi trước mặt hắn, Trần Nghiệp trợn mắt thì mụ ủy ủy khuất khuất ngừng miệng. Sau đó, lại cõng danh Trần Nghiệp tiếp tục đòi. Lão tam Trần Thực chính là từng bước một bị Hồ thị đòi rất nhiều thứ đi như thế, đến không dám về thôn.
Nhị phòng trước kia nghèo, không có thứ bị mụ để ý tới. Lần này sa tanh là Hồ thị lần đầu tiên da mặt dày đòi nhị phòng muốnlấy, vậy sau này lại vừa ý những vật khác của nhà mình thì sao?
Mình đã tự lập môn hộ, chỉ cường đại hơn, thì có thể không để ý tới Hồ thị. Nhưng một nhà Trần Danh thì sao? Chẳng lẽ phải bị Hồ thị gây khó dễ cả đời sao?
Nghĩ đại khái gần nửa canh giờ, cảm thấy Vương thị sắp trở lại, mới ra không gian.
Vương thị còn chưa trở về, Đại Bảo mang Thất Thất cùng Hôi Hôi trở về trước. Ngay cả La quản sự cũng đến, trong tay hắn còn mang theo một cái túi.
La quản sự giao túi cho Trần A Phúc nói: "Đây là chủ tử nhà ta đưa cho Đại Bảo, vất vả những ngày này Đại Bảo bồi tỷ muội." Còn nói: "Hôm nay nhận được tin đại gia nhà ta sai người đưa đến, đại gia có việc gấp đi kinh thành, không thể tới đón tỷ muội, ngày mai ta phải hộ tống tỷ nhi nhà ta về phủ thành. Không biết những con rối kia làm được như thế nào rồi? Nghe Đại Bảo nói làm được rất là đẹp mắt."
Trần A Phúc cười đi đông phòng cầm những con rối kia đến tây phòng, La quản sự cả kinh con mắt trừng to lên, nói thẳng: "Ai da, ai da, này, này, này Yến Tử còn có làm như thế? Ta hôm nay có thể coi như là mở mắt, thật đẹp, quá đẹp."
Trần A Phúc lại đưa cho hắn con rối Lão Hổ cùng con rối gà con, cười nói: "Nghe Đại Bảo nhà ta nói, La lão gia cùng La phu nhân rất là chiếu cố nó, cảm ơn. Hai con rối này là làm cho tôn tử cùng tôn nữ La lão gia, đừng ghét bỏ." Hai con rối dài cỡ ba mươi cm, bắt mắt lại sáng mắt.
La quản sự không nghĩ tới Trần A Phúc còn làm con rối cho cháu trai cháu gái của mình, còn làm được đẹp mắt lại mới lạ như thế, cực cao hứng. Khuê nữ Trần gia này không chỉ hết bệnh si ngốc, lại còn tài giỏi, lại thông thấu như thế.
Chủ tử nhà mình nghe nói nương Đại Bảo trước kia là một bé ngốc, hiện tại không chỉ hết bệnh ngốc, còn thay đổi được cực thông tuệ, cũng cao hứng. Bà ấy hình như nhìn thấy hy vọng, cảm thấy bệnh tiểu chủ tử cũng có thể chữa lành.
Hắn tạ Trần A Phúc, vội vàng dùng bố bọc mấy con rối lại, cầm về Đường Viên.