Ngắm trăng đến giờ Tuất, lão thái gia hứng thú nói chuyện còn dày, nhưng Vũ Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi đã buồn ngủ, thỉnh thoảng dùng tay mập che miệng ngáp.
La lão thái quân cười ha ha nói: "Anh họ, hôm nay đủ rồi, nhìn một chút hai đứa nhỏ đều mệt nhọc."
Lão thái gia cười ha ha đứng dậy, nói: "Rất đúng, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Mọi người đứng dậy, lại nghe đến từ bên cạnh Phúc Viên truyền đến một trận tiếng ho khan. Tiếng ho khan rất gấp, một tiếng đuổi một tiếng, ở ban đêm tỏ ra đặc biệt đột ngột.
Đây là thanh âm của Sở Nghiễm Triệt. Tim La Vân theo tiếng ho khan kia mà co rút lại co rút, đau lòng đến muốn chết, tay trong tay áo đều nắm chặt thành quả đấm. Còn may sau mấy tiếng ho mãnh liệt kia, đã không còn ho khan như vậy, chỉ thỉnh thoảng lại khụ hai tiếng.
La lão thái quân nói: "Đây là thanh âm của Nghiễm Triệt, sao nó lại ho đến lợi hại như thế." Lại nói: "Mấy ngày này ta vẫn có thể nghe nó ho khan vài tiếng, sáng mai kêu đi phủ thành tìm đại phu đến khám bệnh cho nó đi, không cần bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng."
Lão thái gia mắng: "Tiểu tử không có tiền đồ, khẳng định là đứng lâu ở góc tường, bị gió thổi." Lại vung bàn tay nói: "Không sao, thân thể nó rất tốt, từ nhỏ thì đã không có sinh bệnh gì."
La lão thái quân nói: "Nghiễm Triệt cũng là người hơn bốn mươi rồi, không thể cứ mãi xem thường."
Mọi người nói nói, ra Lộc Viên.
Thời điểm đi ngang qua cửa chính Phúc Viên, vẫn có thể nghe được từ bên trong truyền đến vài tiếng ho khan.
Lão thái gia dắt Vũ Ca Nhi tiến vào Phúc Viên, cửa chính "Kẽo kẹt" một tiếng đóng kín.
Người nâng lão phu nhân nhân đi ở phía trước, La Vân ôm Tiểu Ngọc Nhi đi ở phía sau. Nghe được bên trong truyền đến tiếng ho khan, bước chân bà dừng một chút, mới nện bước chân nặng nề đi đến Đường Viên.
Lão thái gia nói rất đúng, kể từ khi bà gả cho Sở Nghiễm Triệt, cùng chung sinh sống mười mấy năm, hắn rất ít ngã bệnh, đừng nói ho đến lợi hại như vậy.
La Vân gần như trắng đêm chưa ngủ, buổi sáng vẫn cố gắng lên tinh thần, dẫn Tiểu Ngọc Nhi đi bồi lão phu nhân ăn cơm.
Lão phu nhân nhân lão thành tinh, chứng kiến khuê nữ đầy mặt mệt mỏi, thở dài nói: "Aiz, tội gì chứ, đi theo tâm đi, con không chịu tội, mọi người cũng đều sống tốt hơn."
La Vân không lên tiếng, đưa Tiểu Ngọc Nhi đi, lại mát xa cho lão thái quân, nghe xong lão phu nhân liên miên bất tận nói tới, trở về Thanh Phong Viện, ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người.
Lúc này, nha đầu đến báo, nói Sở quản sự Phúc Viên tìm đến bà xin vài phó thảo dược chữa bệnh.
La Vân biết rõ, đây nhất định là xin cho Sở Nghiễm Triệt, bà bước nhanh đi Hạnh Viện ở ngoại viện. Hạnh Viện rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng, là địa phương bình thường để bà xem bệnh cho người ta.
Sở quản sự ôm quyền nói với La Vân: "Phu nhân, lão hầu gia mấy ngày nay liên tục ho khan, muốn xin ngài lấy vài phó dược trị ho khan."
La Vân nhanh nhẹn cầm lấy dược, hơn phân nửa là dược liệu mua trong huyện thành, lại lấy một chút thảo dược đi vào. Nói: " Dược của ta không tốt, trị không được bệnh nặng. Nên tìm đại phu đến cầm tay xem mạch cho hắn, đúng bệnh uống thuốc, đỡ phải bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng."
Sở quản sự vui vẻ đến miệng kéo sau mang tai. Kể từ từ khi lão hầu gia đến nông thôn, mặc kệ phu nhân ở am ni cô hay là sau hoàn tục, đây là lần đầu tiên nói lời quan tâm lão hầu gia.
Vội nói: "Tiểu nhân tuân mệnh, trở về liền nói cùng lão hầu gia."
Sở quản sự cầm lấy dược chạy tóe khói về Phúc Viên, nói cùng Sở Nghiễm Triệt lời La Vân nói. Còn nói: "Tiểu nhân nhìn ra được, trên mặt phu nhân thật là lo lắng. Kỳ thật, trong lòng phu nhân rất là quan tâm lão gia đây."
Khóe miệng Sở Nghiễm Triệt ngoéo một cái, kêu người nhanh đi nấu để cho ông uống.
Chỉ là, Sở Nghiễm Triệt cũng không coi trọng bệnh của mình, vừa nghĩ có thể thừa dịp bệnh này để La Vân quan tâm mình nhiều hơn một chút. Liền không đi thỉnh đại phu đến khám bệnh, mà là cách hai ngày liền để Sở quản sự đi Đường Viên lấy thuốc. Cầm lấy vài bao thảo dược, nghe Sở quản sự chuyển đạt vài câu lời nói quan tâm của La Vân nữa, ông vô cùng vui vẻ. Lại trầm mặt như cũ, cũng thẹn thùng biểu hiện ra ngoài ở trước mặt hạ nhân.
Chính ông cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, người đã sắp năm mươi, cũng bởi vì vài câu lời nói của nàng mà cao hứng như vậy.
Có lẽ tâm tình tốt, cũng có lẽ ông xác thực không có bệnh nặng gì, ông uống thảo dược kia, ho khan quả thật tốt lên rất nhiều.
Sở quản sự cao hứng, thời điểm đi lấy dược, thổn thức cùng La Vân y thuật của bà cao siêu như thế nào, bệnh lão hầu gia ở dưới sự trị liệu của bà đã khá hơn.
Tiểu Ngọc Nhi cũng không ngừng khen La Vân: "Bà nội, thái gia gia và ông nội đều nói y thuật cảu bà tiến bộ, ngay cả bệnh của ông nội cũng có thể chữa lành."
Nghe được những lời này, tâm tình La Vân thoải mái hơn nhiều.
Sau thu hoạch vụ thu, chính là liên tục mưa thuũ, một lần nhiều ngày. Một hồi mưa thu một hồi hàn, hạ tuần chín tháng thời tiết đã thật lạnh.
Buổi chiều hôm nay, mưa còn đang rơi.
La Vân ngồi ở dưới cửa sổ vừa làm đồ lót cho Tiểu Ngọc Nhi, vừa tán gẫu cùng La lão thái quân. Bà khi còn trẻ tuổi cũng không thích thiêu thùa may vá, mà là thích xem sách gảy đàn, hoặc là quản gia. Mà bây giờ, mấy thứ này bà đều không thích, nhàn rỗi, cũng chỉ có thiêu thùa may vá.
Giọt mưa rơi lạch cạch đánh ở trên mái hiên, đánh vào trên lá chuối, nhiễu đến bà phiền lòng. Nhớ tới bà trước kia thích nghe thanh âm mưa đánh chuối tây, không kìm lòng nổi lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng khóc lớn của Tiểu Ngọc Nhi và Vũ Ca Nhi. Hai đứa bé đồng thời khóc, còn khóc đến lớn tiếng như thế, La Vân và lão thái quân giật nảy mình.
La Vân vội vàng chạy ra phòng, chứng kiến hai nha đầu ôm hai đứa bé chạy vào phòng, còn có người che dù cho bọn họ.
Tiểu Ngọc Nhi vừa nhìn thấy La Vân, đã khóc đến càng thê thảm, hét lớn: "Bà nội, bà nội, ông nội sắp chết rồi, làm sao bây giờ a. Hu hu hu..."
La Vân cả kinh nói: "Đến cùng chuyện gì xảy ra?"
Vũ Ca Nhi vừa khóc nói: "Bà nộii, ông nội hộc máu, thật là dọa người, hu hu hu..."
Đông Nguyện ôm Tiểu Ngọc Nhi nói nguyên nhân. Hôm nay lão hầu gia ho khan đột nhiên lợi hại hơn bình thường rất nhiều, liền không muốn để hai đứa bé đến gần ông, sợ lây bệnh.
Buổi chiều, hai đứa bé sau nghỉ trưa, nghe được lão hầu gia không có ho khan, đều chạy tới đến bên cạnh ông nội. Đột nhiên lão hầu gia lại ho lớn không ngừng, còn khạc ra máu, đều nhuộm đỏ la khăn...
La Vân gấp đến độ rơi nước mắt, đè nén xuống âm lượng nói: "Nhanh đi thỉnh đại phu!"
Đông Nguyệt nói: "Sở quản sự đã cưỡi ngựa đi phủ Định Châu thỉnh đại phu rồi, lão thái gia còn phái người vào kinh thành thỉnh ngự y."
Tim La Vân như rơi vào đầm băng, thân thể đều bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Vân nhi, Vân nhi..."
"Bà nội, bà nội, con sợ..."
Hai đứa bé khóc lớn tiếng cùng tiếng gào của lão phu nhân kéo La Vân về thực tế.
Bà mắt đờ đẫn nhìn về phía lão phu nhân, lão phu nhân chảy nước mắt nói: "Vân nhi đừng hoảng hốt, Nghiễm Triệt tốt như vậy, gánh qua hết thảy kiếp nạn, ngày tốt lành liền ở phía trước, ông trời sẽ không thu nó..."
Cũng đúng, hắn cường đại như vậy, cơ trí quả cảm như vậy, không gì không làm được, làm sao có thể bị một cơn ốm đau đánh bại!
La Vân cưỡng bách mình tin tưởng Sở Nghiễm Triệt không sao, lại dỗ dành hai đứa bé: "Đừng sợ, thân thể ông nội các con rất khỏe, không có gì lớn. Chờ đại phu đến, uống thuốc, ông liền sẽ không sao ..."