Hòa vương gia được an bài ở tại Đông Sương tứ tiến cùng Vũ Ca Nhi. Cậu không quá nguyện ý, đặc biệt tưởng nhớ như trước kia, ở tại bên trong buồng lò sưởi của mẫu thân. Cậu kéo tay áo Trần A Phúc nhỏ giọng nói: "Nhạc mẫu, con rất hiếm khi ở nơi này, có thể giống như mới trước đây hay không?"
Trần A Phúc nhỏ giọng cười nói: "Con hiện đang gọi ta là cái gì?"
Hòa vương gia nhất thời nghẹn, mặt có chút đỏ. Hiện tại cậu gọi nàng là nhạc mẫu, con rể là không thể ở tại trong phòng nhạc mẫu, đành phải ngoan ngoãn đi sân nhỏ tứ tiến.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc dậy thật sớm, tối hôm qua Sở Lệnh Tuyên là ở ngoại viện.
Nàng kêu người gọi Hòa vương gia cùng Sở Hàm Yên dậy, bọn họ phải đi tiễn người. Chính mình lại ôm Vũ Ca Nhi ngủ say đến thượng phòng, gọi tỉnh cậu chàng, mặc vào xiêm y, ăn điểm tâm, lại dặn dò một phen.
Kêu cậu chàng phải hiếu kính ông nội và thái gia gia, cùng với bà ngoại và ông ngoại, không được tinh nghịch. Quan trọng nhất là đi kính hiếu trước mặt bà nội nhiều chút, nói dỗ ngon dỗ ngọt với bà nội nhiều hơn, đối đãi với bà nội, liền phải lấy ra hình thức Tiểu Ngọc Nhi đối đãi với ông nội...
Vũ Ca Nhi rất đàn ông, có chút quan điểm không quá đồng ý mẫu thân, nói: "Phải hiếu kính, miệng ngọt ngào, không học muội muội, quấn người, xấu hổ..."
Trần A Phúc cười liếc mắt nhìn Hòa vương gia hồn nhiên chưa phát giác ra, lúc trước công lực cậu quấn mình cũng không kém hơn Tiểu Ngọc Nhi quấn lấy ông nội.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc dẫn Hòa vương gia và Sở Hàm Yên, Vũ Ca Nhi cùng Truy Phong và Ào Ào đi tiền viện. Bọn họ lên xe, tiếng khóc Vũ Ca Nhi truyền ra. Hiện tại cậu chàng mới phát hiện, cùng so với đi chơi, cậu lại không muốn rời khỏi mẫu thân, phụ thân cùng đệ đệ tỷ tỷ muội muội, nhưng tiếc là đã trễ.
Trần A Phúc cũng dâng nước mắt lên. Trong mông lung, chứng kiến hai con chim nhỏ đuổi lên xe ngựa, lượn vòng ở trên không xe ngựa. Là Hôi Hôi và Thất Thất.
Chúng nó về nông thôn, về sau cũng đành phải đi theo người hoặc là Kim Bảo về nhà. Đường xa như thế, chúng nó không tự mình tìm về được. Vật nhỏ Kim Bảo kia, kể từ khi có Kim Bối, hơn phân nửa thời gian đều đi hoang ở bên ngoài, hơn nữa chạy được còn đặc biệt xa.
Một ngày này, Tiểu Ngọc Nhi và Minh Ca Nhi khóc thật lâu, dụ dỗ như thế nào cũng không được. Đặc biệt là Tiểu Ngọc Nhi, giọng đều khóc khàn, làm cho một thân một đầu đầy mồ hôi.
Trần A Phúc vừa đau lòng lại tức giận, la hét muốn đánh cái mông bọn họ. Vẫn là tam phu nhân lại đây, mang hai đứa bé cùng Sở Hàm Yên đến Tây Tiến Hầu phủ chơi, nói đi xem nhà mới của tam gia gia, mới dụ dỗ được bọn họ không tiếp tục khóc.
Tây Tiến Hầu phủ cách Vĩnh An Hầu phủ không xa, chỉ cách một con phố. Đi bộ một khắc chung là có thể đến, xe ngựa chỉ cần nửa khắc.
Mười tám tháng năm, tam phòng chính thức dọn nhà, muốn chuyển đi Tây Tiến Hầu phủ.
Tam phu nhân đã đặt mua xong đồ cưới của Sở Lâm và Sở. Nhưng không dám để ở nhà nhị phòng, sợ bị Lý thị không cần mặt mũi lặng lẽ chuyển làm đồ dùng của bà ta trước, vẫn là đặt ở Vĩnh An Hầu phủ, đợi trước khi các nàng xuất giá lại đưa đi.
Trần A Phúc thật không nỡ một nhà tam phòng. Tam lão gia, tam phu nhân, Sở Lệnh Vệ, Sở Lệnh Trí, mấy người này chung đụng cùng Trần A Phúc bọn họ tựa như người một nhà.
Tam phu nhân trước khi đi, còn nói với Trần A Phúc: "Minh Hòa Viện trước giữ lại cho ta, chờ khi con sắp sinh sản, ta sẽ trở về với con."
Trần A Phúc sờ bụng còn bằng phẳng, đặc biệt sợ bào thai này sinh ra nữ hài, nàng đích xác không nỡ giao hài tử cho tam phu nhân nuôi dưỡng. Nếu bọn họ không mang đi còn miễn cưỡng, cách gần. Nhưng bọn họ mang đi, mặc dù hai nhà cách không xa, cũng không thể nào ngày ngày gặp mặt.
Sở Lệnh Vệ đã mười lăm tuổi, tiếp qua vài năm là hắn có thể lấy vợ. Tam phu nhân có con dâu của mình, cũng sẽ không nhớ thương khuê nữ trong bụng của nàng như vậy.
Trần A Phúc đương nhiên không dám nói lời trong lòng, cười nói: "Minh Hòa Viện con sẽ vẫn luôn giữ lại cho tam thẩm, đến ở bất cứ lúc nào."
Hôm nay, Sở Lệnh Tuyên phải thượng nha môn, Sở Lệnh Vệ ở Quốc tử giám, Sở Lệnh Trí phải đến trường. Chỉ có Trần A Phúc mang ba đứa bé đưa Tam lão gia cùng tam phu nhân đi Tây Tiến Hầu phủ.
Hôm nay Tây Tiến Hầu phủ ăn tiệc dời nhà, trừ thỉnh một nhà Trần A Phúc ra, còn thỉnh một nhà Thụy Vương, Hòa vương gia, Vinh Tĩnh trưởng công chúa, Tạ gia, nhà Trần Thế Anh, cùng hai nhà thuộc hạ Tam lão gia.
Hôm nay là mời khách phạm vi nhỏ, ngày hai mươi sẽ mời phạm vi lớn. Tam lão gia và tam phu nhân tính cách hào sảng, lại tương đối thỏa đáng, tiên đế và tiền thái hoàng thái hậu yêu thích, bằng hữu tri kỷ đông đảo, hơn phân nửa hoàng thân quý thích kinh thành cùng thế gia đại tộc cũng sẽ đến.
Hôm nay Trần A Phúc tặng lễ vật là bốn đàn rượu lớn ngâm thêm nguyên liệu.
Chứng kiến lễ vật mộc mạc như thế, Sở Hàm Yên có chút thẹn thùng. Nói: "Mẫu thân, nhà mình quá khứ tặng lễ đều là dụng cụ kim ngọc chiếm đa số, còn có bức tranh thêu, hoặc là gấm vóc, văn phòng tứ bảo, cho dù đưa rượu cũng là đưa cái loại thanh hoa ủ các loại danh tửu mua bên ngoài, như thế nào đưa tam gia gia loại rượu chúng ta tự mình ngâm pha này vậy? Khó coi đó."
Trần A Phúc cười, tiểu cô nương thường xuyên học quản gia cùng bản thân, vẫn rất có tác dụng. Nàng cười nói: "Rượu pha chính là đồ tốt, bên trong ngâm dược liệu hiếm thế, là tam nãi nãi của con điểm danh muốn."
Tam phu nhân nguyên văn là: "Ta biết rõ con và Vô Trí đại sư quan hệ không phải là nông cạn, hắn cho con thứ đồ tốt cũng không ít. Không được phép giấu giếm, con phân cho ta vài hũ rượu ngâm dược trong hầm kia, lão gia nhà ta rất thích uống. Muốn mẫu tử, hũ lớn."
Tam phu nhân biết hàng, biết rõ một ít rượu này có thể tốt hơn vàng bạc châu báu nhiều. Khi nàng nhìn thấy Trần A Phúc kêu người đặt bốn đàn rượu ngâm lên xe ngựa, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Tam lão gia cũng biết rõ rượu ngâm kia là đồ tốt, cười ha ha thẳng khen tam phu nhân: "Vẫn là phu nhân anh minh."
Trần A Phúc rất bất đắc dĩ. Hai vợ chồng này nhất quán như thế, người khác ra đồ, cảm kích vĩnh viễn là đối phương.
Tam phu nhân chiêu đãi nữ khách ở phòng khách.
Bởi vì có người hai nhà Tạ, Trần, tất cả mọi người đang quan tâm thành tích Tạ Ngũ gia năm nay thi đình như thế nào.
Tháng hai năm nay liền cử hành thi hội, bởi vì khi đó còn đang chịu tang vì tiên đế cùng tiền thái hoàng thái hậu, liền đẩy thi hội tới đầu tháng tư cử hành. Ngày mười lăm tháng năm cử hành thi đình, hôm nay yết bảng.
Tạ Ngũ gia không phụ sự mong đợi của mọi người, thi hội khảo hạng thứ một trăm tám mươi chín. Thứ bậc mặc dù ở phía sau, lại là dòng dõi nhà võ tướng hiếm có thành tích tốt. Hắn cũng phải nhờ sự giúp đỡ chỉ đạo của Trần Thế Anh, nếu không cũng không thể khảo được tốt như thế. Cái thành tích này, khả năng thật lớn là tam giáp, nhưng thi đình phát huy vượt xa người thường cũng có khả năng tiến nhị giáp. Tạ gia và Trần gia đều đặc biệt sốt ruột, hy vọng hắn có thể phát huy tốt ở trên thi đình, có thể đi vào nhị giáp. Dù sao đãi ngộ nhị giáp và tam giáp chính là khác nhau trời vực.
Bởi vì hôm nay Tạ gia tình huống đặc thù, chỉ có ba mẹ con Sở Hoa đến, những người khác ở nhà chờ tin tức.
Giang thị dẫn Trần Vũ Tình, Trần Vũ Hà, Triều ca nhi ngược lại đều đến. Các nàng mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại cũng gấp muốn chết.
Đại khái đầu buổi trưa, có người đến báo, Tạ Ngũ gia khảo nhị giáp hạng một trăm bốn mươi sáu, ban thưởng xuất thân tiến sĩ.
Lập tức, trong phòng khách một mảnh tiếng chúc mừng. Giang thị đều kích động khóc rồi, Trần Vũ Tình cũng kích động không thôi.
Sở Hoa lại đại biểu Tạ Phong cảm ơn Giang thị, cảm tạ Trần đại nhân chỉ bảo.
Sở tam phu nhân cười nói với Giang thị: "Về sau, còn phải thỉnh Trần đại nhân chỉ giáo Trí ca nhi nhà ta nhiều hơn."
Sở Lệnh Trí có lẽ từ nhỏ nhờ sự giúp đỡ của Yến Trầm Hương, thành tích học tập vô cùng tốt. Về sau, Sở Lệnh Vệ sẽ thừa kế tước vị tiến quân đội, mà Sở Lệnh Trí sẽ đi khoa cử.