Hai mươi bốn tháng ba, là ngày Hòa vương gia chính thức khai phủ xây nha, một ngày này cậu chính thức vào ở Hòa vương phủ.
Đầu buổi chiều ngày này, Hòa vương gia liền thỉnh Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên, hai tiểu ca, Tiểu Ngọc Nhi, Sở Lệnh Trí, cùng với động vật gia cùng đi Hòa vương phủ mong mỏi đã lâu.
Hòa vương phủ phủ trước kia là địa điểm gia phủ Vương quốc trượng. Vương gia kinh doanh trên trăm năm, phủ đệ đại khí, xa hoa, lại đi qua mấy tháng cải tạo, hết sức xa xỉ, tinh xảo.
Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ cùng động vật gia đi đến Hòa vương phủ, chứng kiến Hòa vương gia đang cười tủm tỉm đứng ở cửa hông. Kỳ thật, cậu càng muốn đứng ở cửa chính tiếp đón mẫu thân cùng muội muội vào nhà mình, nhưng cậu biết rõ như vậy sẽ gây họa cho mẫu thân, chỉ đành thật đáng tiếc nghênh đón ở cửa bên.
Đám người Trần A Phúc vừa xuống xe ngựa, cậu lập tức đi tới dắt tay Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên nói: "Trong này là nhà con, con còn đặc biệt chuẩn bị gian phòng cho nhạc mẫu cùng muội muội, về sau chơi muộn liền ở nhà con."
Hai tiểu ca vô cùng bị thương, Vũ Ca Nhi méo miệng nói: "Hòa vương gia chỉ thích mẫu thân cùng tỷ tỷ muội muội, đều không thích đệ đệ và phụ thân."
Minh Ca Nhi lại bổ sung: "Hòa vương gia chỉ thích nữ ngân, không thích nam ngân."
Bọn họ hiện tại ngày ngày nghe nói phụ thân sắp trở về, cho nên cũng mang phụ thân lên khóe miệng.
Mặt Hòa vương gia đều bị bọn họ nói mà đỏ lên, vội vàng nói: "Đương nhiên cũng có phòng phụ thân cùng bọn đệ đệ, một khu vườn rộng, ông ngoại cùng bà ngoại, cộng thêm cậu cũng có thể ở lại."
Đây là một đại trạch viện bảy tiến, có hoa viên lớn, còn có Đường Viên đủ loại hoa hải đường. Có hồ, trong hồ còn có hòn đảo nhỏ, trên đảo còn có tiểu viện. Mấy người bọn họ ngồi xe la không mang theo rào chắn tham quan, đều di chuyển hơn một canh giờ.
Cái này liền tương đương với một cái công viên tổng hợp to lớn đời trước.
Trần A Phúc nhìn Hòa vương gia cùng Sở Hàm Yên vài lần, một cái nhà lớn như thế chỉ hai người họ ở, quả thực quá lớn một chút. Lại nghĩ, phải để cho Kỳ nhi học tập thật tốt cùng phòng kế toán, tương lai làm Tổng giám tài vụ cho Sở tiểu cô nương. Kỳ nhi can đảm cẩn trọng, để cho nàng giúp đỡ tiểu cô nương tương lai quản lý trong trạch viện. Cho dù vương phủ có chuyên gia quản lý, nhưng nhiều bạc như vậy xài như thế nào, trong lòng tiểu cô nương vẫn phải có cái đo đếm.
Tham quan xong, trời sắp nhá nhem, Hòa vương gia mời bọn họ đi chính viện ăn cơm.
Trong chính viện muôn hồng nghìn tía, ám hương phù động, bài biện trong phòng lại càng tinh xảo xa xỉ. Hòa vương gia nói cùng Sở Hàm Yên: "Về sau muội muội gả vào vương phủ, liền ở nơi này, thích không?"
Tiểu cô nương cười hí mắt gật đầu.
Hòa vương gia lại hỏi Trần A Phúc: "Nhạc mẫu, như thế nào?"
Trần A Phúc cũng gật đầu cười nói: "Ừ, rất tốt."
Hòa vương gia thấy Sở Hàm Yên dắt Tiểu Ngọc Nhi cùng hai tiểu ca tiến vào phòng ngủ, kéo Trần A Phúc nhỏ giọng nói: "Nhạc mẫu, Dương quý phi thường xuyên truyền muội muội của nàng tiến cung, rất đáng ghét. Về sau con ở tại trong nhà mình, muốn gặp ai thì gặp, không muốn gặp ai liền không gặp người đó."
Trần A Phúc thấy cậu nhíu lại lông mày, bộ dáng rất ghét bỏ. Hòa vương gia sớm thông tuệ, cậu như thế, đã nói lên muội muội Dương Thục phi kia tiến cung chẳng phải đơn giản, rất có thể có ý tưởng khác.
Trần A Phúc nhìn thẳng cậu, đặc biệt trịnh trọng nói: "Ta đồng ý làm vương phi Yên Nhi cho con, chính là cảm thấy Hòa vương gia sẽ không ủy khuất nàng. Yên Nhi quá lương thiện, không tranh hơn người khác."
Hòa vương gia thấy mẫu thân nói như thế, giải thích rõ mẫu thân nghe hiểu lời cậu nói, Dương cô nương kia ngày ngày đi theo mình xác thực có khác chỗ thường, về sau nhất định phải xa nàng ta một chút. Lập tức nói: "Nhạc mẫu yên tâm, con chỉ đối tốt với riêng một mình muội muội."
Trần A Phúc lại nếu có điều chỉ điểm nói: "Hòa vương gia thông tuệ, có một số việc biết rõ nên xử lý như thế nào. Trương hoàng hậu đối với ông nội của Yên Nhi rất nhiều lễ ngộ, nàng ấy cũng rất được Hoàng thượng kính trọng. Về sau, con không chỉ phải hiếu kính với thái hậu nương nương, lại phải làm tốt quan hệ thúc tẩu cùng Hoàng hậu nương nương."
Hòa vương gia như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu cũng kêu con làm tốt quan hệ cùng hoàng hậu, nói nàng tâm chính, cùng chung hoạn nạn với hoàng huynh con."
Thật sự là một hài tử thông minh, cũng là nhi tử tốt tri kỷ được mình dưỡng.
Trần A Phúc cười xách xách lỗ tai cậu. Đây là động tác thói quen của nàng trước kia, mỗi khi hài lòng đối với chuyện Đại Bảo làm, một cái là hôn khuôn mặt cậu, một cái chính là xách lỗ tai nhỏ của cậu.
Được mẫu thân khẳng định, Hòa vương gia cười nheo mắt.
Ăn xong cơm trong này, mấy người Trần A Phúc mới hồi Sở phủ.
Vốn là, Hòa vương gia thỉnh bọn họ ngày mai đến vương phủ làm khách, Trần A Phúc cự tuyệt. Ngày mai những vương gia, hoàng tử, công chúa cũng sẽ đến, nói không chừng Hoàng thượng, nương nương còn sẽ đến, nhà mình liền không đến tham gia náo nhiệt nữa.
Ngụy ma ma hôm nay cũng muốn về nhà mình. Trên đường, Trần A Phúc cho nàng vào xe ngựa của mình, lại hỏi một chút chuyện cô nương Dương gia.
Ngụy ma ma nhỏ giọng nói, vị cô nương Dương gia kia khuê danh Dương Văn Phương, mười một tuổi, lớn lên ngược lại mắt ngọc mày ngài, Dương Thục phi thường xuyên truyền nàng tiến cung. Hơn nữa, nàng còn thường xuyên sẽ ngẫu nhiên gặp mặt với tiểu vương gia, thỉnh thoảng đi nịnh nọt tiểu vương gia...
"... Ta cuối cùng cảm thấy có chút không đúng, nhưng không dám xác định. Ngay cả tiểu vương gia là hài tử đều nhìn ra không đúng, người kia không biết dùng thủ đoạn gì." Ngụy ma ma bĩu môi nói.
Trần A Phúc thầm hận, Dương Thục phi thật không biết xấu hổ, mình làm vợ bé, còn khuyến khích muội tử nhỏ như vậy đi làm vợ bé. Đương nhiên, ý tưởng muốn đạp Sở tiểu cô nương xuống đi làm vợ cả có lẽ cũng sẽ có.
Nàng nhỏ giọng nói: "Hòa vương gia điều kiện vô cùng tốt, không chỉ nàng ta, nhất định là có rất nhiều cô nương sẽ đánh chủ ý tới nó. Cảm thấy Yên Nhi thành thật, cho dù các nàng có thể làm một trắc phi, cuộc sống cũng tốt hơn. Còn người có tâm lớn, nghĩ tới về sau đạp Yên Nhi xuống cũng sẽ có. Tẩu cùng Thu Nguyệt đều phải tỉnh táo một chút, càng kêu tiểu bồ câu chú ý, đừng để cho tiểu vương gia mắc bẫy của người khác." Lại thở dài một hơi nói: "Đại Bảo là ta nuôi lớn từ nhỏ, tính tình ta biết rõ, về sau nhất định cũng không biết làm những chuyện không biết xấu hổ kia. Thế nhưng một ít ruồi bọ quá ghen tị, cả ngày vo ve vây quanh nó."
Ngụy ma ma gật đầu: "Dạ, ta biết rồi."
Trở lại Sở phủ, Trần A Phúc chứng kiến Sở Hàm Yên cười tủm tỉm, trong lòng thương yêu không thôi. Cho dù vì hài tử, cũng phải để Sở Lệnh Tuyên kiếm tiền thật tốt đồ. Hắn có tiền đồ tốt rồi, hài tử nhà mình mới sẽ không bị bắt nạt. Vừa không cho Hoàng thượng phạm huý, lại để cho hắn được trọng dụng, quá khó.
Ngày nhoáng một cái đến thượng tuần tháng tư, đại quân bình định liền sắp trở lại.
Không chỉ kinh thành bắt đầu quét dọn vệ sinh, Sở phủ cũng bắt đầu lau quét dọn dẹp, treo hồng lăng đèn màu.
Mười hai tháng tư, đại quân bình định vào kinh. Kỳ thật, đại quân bình định ngày hôm qua liền đến Kinh Giao rồi, bọn họ phải chờ tới giờ Thìn hôm nay, Hoàng thượng tự mình suất văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón.
Trần A Phúc bọn họ ngày hôm qua liền nhận được thư Tam lão gia cùng Sở Lệnh Tuyên phái người đưa tới, tam phu nhân cùng Trần A Phúc lại vui mừng đến phát khóc.
Sở Hầu gia muốn đi theo Hoàng thượng ra ngoài nghênh đón đại quân bình định, lão hầu gia liền mang người Sở gia ở An Vinh Đường chờ tin tức. Hôm nay Quốc tử giám nghỉ, Tứ gia Sở Lệnh Vệ, Ngũ gia Sở Lệnh Vệ cùng Trần A Lộc đều đi trên đường xem náo nhiệt.