Nói điều chỉnh cũng gần ổn rồi, cũng chỉ là đối với Trần Vũ Huy mà nói. Bởi vì, thân thể nàng ta đã bại, đại phu nói điều chỉnh nữa cũng là dạng này. Gầy yếu đến một trận gió là có thể thổi nàng ta ngã, nếu như không tô son, mặt và môi trắng giống như giấy Tuyên Thành, đi vài bước liền hơi thở dồn dập. Nàng ta như vậy, là không thể nào tái giá nữa.
Trần Thế Anh vừa hận Hà Lâm Sinh ác độc, cũng giận khuê nữ của mình tàn nhẫn, cái kết quả này cũng là nó tự tìm. Nghĩ tới nó và tổ mẫu tình cảm tốt nhất, hơn nữa một người nửa co quắp, một người không thể động mạnh, hai người ở cùng một chỗ cũng có kết bạn, sẽ không quá tịch mịch. Đều dời đồ cưới của nó qua cho nó đi, phái thêm vài người hầu hạ, viện lại mở rộng chút. Hơn nữa mình hàng năm cho các nàng sinh hoạt phí, cuộc sống không sẽ khó chịu.
Khi Trần Thế Anh nói ý nghĩ này cùng Trần Vũ Huy, Trần Vũ Huy bỗng chốc liền khóc lên.
Nàng ta vừa khóc vừa nói: "Cha, ông là cha ruột của ta sao? Ông sao có thể đối với ta dạng này! Là mẫu thân cùng Trần A Phúc để cho ông làm thế này sao?"
Bởi vì quá kích động, mặt nàng ta có chút huyết sắc, nói xong hai câu này còn dùng sức thở gấp thô ráp vài cái, cho thấy mệt mỏi không nhẹ.
Trần Thế Anh ngẩn người, hắn cảm thấy phụ thân có thể làm thành được như vậy, thiên hạ đã tìm không ra mấy người. Sau khi Hà gia gặp chuyện không may, ngay cả những đồng liêu quan hệ tốt đều khuyên hắn không nên vì một thứ nữ không nghe lời lấy Hoàng thượng hiềm khích, nhạc phụ cùng cữu huynh lại khuyên quá nhiều lần. Nhưng hắn đều quyết giữ lấy ý mình muốn cứu nó, không đành lòng nó tuổi còn trẻ đi theo Hà gia chịu tội. Không nghĩ tới, lại được câu này của nó.
Hắn tức giận đến mặt đều có chút hồng, trầm mặt nói: "Huy nha đầu, phụ thân vì con làm còn chưa đủ? Còn có, mẫu thân cùng trưởng tỷ của con giúp con rất nhiều, con như thế nào có thể nói bọn họ như vậy? Con có thể còn sống ra Hà gia, là ông ngoại con đến chỗ Hoàng thượng cầu cứu. Hoàng thượng có thể thống khoái mà ban thưởng các con hợp cách, hơn phân nửa là nhìn Sở gia, phụ thân con ta đây còn không có mặt mũi lớn như vậy."
Trần Vũ Huy khóc ròng nói: "Các ả giúp ta cũng là bởi vì lương tâm các ả bất an. Lúc trước, nhân duyên Sở gia là tổ mẫu nói cho ta, người Sở tướng quân muốn kết hôn là ta..." Vừa nói đến đây trong nội tâm vĩnh viễn đau đớn, nàng ta liền kịch liệt ho khan, ho trong chốc lát, lại mới nói: "Nhân duyên tốt như thế, lại ở dưới trợ giúp của Giang thị, bị Trần A Phúc mưu đi rồi. Trần A Phúc bây giờ có được hết thảy, vốn là của ta."
Nói xong, lại khóc rống lên.
Trần Thế Anh tức giận tới mức lắc đầu, nói: "Con như thế nào còn chấp mê bất ngộ? Ta giải thích với con qua bao nhiêu lần rồi, muốn nói con cho Sở Lệnh Tuyên, chỉ là ý tưởng của hai người tổ mẫu con cùng nhị phu nhân Sở gia. Nhị phu nhân Sở gia, chỉ là thím của Sở Lệnh Tuyên, ở Sở gia không có một chút quyền phát biểu, bà ta hứa hẹn thì tính là cái gì? Sở Lệnh Tuyên thật sự muốn kết hôn là Phúc nhi, cháu dâu trong lòng lão hầu gia thừa nhận, con dâu Sở Hầu gia chấp nhận trong lòng, tất cả đều là Phúc nhi."
Trần Vũ Huy hơi thở dồn dập nói: "Cha không cần lại gạt ta nữa, ta lại không phải người ngu, các người đương nhiên phải như thế nói. Hiện tại, Tam muội muội lại phải gả đi Công phủ, làm thiếu phu nhân công phủ. Mấy nữ nhi của ông, một đứa là nãi nãi quản gia Hầu phủ, một đứa là thiếu phu nhân Công phủ. Mà ta, nhị khuê nữ của ông, lại rơi vào cái hoàn cảnh bi thảm này..." Nàng ta lại thở gấp vài cái thô ráp, khóc ròng nói: "Cha, thỉnh cầu ngài, thỉnh cầu ngài, giúp ta một chút..."
Trần Thế Anh sững sờ hỏi: "Ta làm hết thảy đều là đang giúp con, còn phải giúp con cái gì?"
Mặt Trần Vũ Huy càng đỏ vài phân, nói: "Cha, ông không cần đuổi ta đi nông thôn, như vậy cuộc đời này của ta cũng không có ngày nổi danh. Ông có thể nói một chút cùng Sở tướng quân hay không, ta chỉ muốn làm người cảu hắn, tim của ta từ đầu đến cuối liền chưa từng thay đổi qua. Ta đã không thể sinh hài tử rồi, ta không quan tâm danh phận..."
"Đủ rồi!" Trần Thế Anh hét lớn một tiếng. Lớn tuổi như vậy, hắn còn chưa từng có nói chuyện lớn tiếng nhiều như thế. Hắn tức giận đến mặt đỏ bừng, quả đấm nắm thật chặt. Nếu không phải Trần Vũ Huy không chịu đựng bị đánh nổi, hắn sẽ đánh nó hai bạt tai.
Trần Thế Anh chĩa về phía nàng mắng: "Trần Thế Anh ta tại sao có thể có thứ nữ nhi như mày thế này, không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, còn lòng dạ độc ác... Mà thôi, mà thôi, ngày mai thì mày đi đi, cái nhà này không thể lại giữ mày nữa."
Nói xong, liền nghiêng đầu đi ra ngoài, không muốn nhìn nàng ta lần thứ hai.
Đằng sau tiếng chén trà bị đập nát vang lên khiến bước chân hắn dừng một chút, lại nhấc chân đi đến chính viện.
Hắn biết rõ nữ nhi này đức hạnh không tốt, ích kỷ lại lòng dạ độc ác. Hắn rất tự trách, cho rằng là tại mình cái người phụ thân này không dạy tốt cho nó, không nên để mẫu thân cùng Đường di nương quản giáo nó từ nhỏ.
Hắn vẫn cảm thấy, khuê nữ thông qua chịu nhiều khổ ở Hà gia như thế, có thể làm cho nó nhận đủ giáo huấn. Hay bởi vì nhiều người đã cứu nó như thế, có thể cảm hóa nó, làm cho nó hiểu được cảm ơn. Chỉ cần hiểu được cảm ơn, cũng sẽ không không có thuốc chữa, có thể chậm rãi thay đổi tốt lên.
Nhưng mà, nữ nhi này không chỉ không hiểu cảm ơn, còn ngu xuẩn đến cực điểm, ý nghĩ hão huyền. Đã như vậy rồi, còn băn khoăn đi làm thiếp cho Sở Lệnh Tuyên!
Đừng nói nó không có xinh đẹp, không có trí tuệ, hiện tại lại không có thân thể. Cho dù là ba thứ này mọi thứ đều có, Sở Lệnh Tuyên cũng không sẽ coi trọng nó, Phúc nhi cũng sẽ không tha thứ nó.
Lại nói, nữ nhi Trần Thế Anh hắn, như thế nào có thể làm thiếp cho người khác!
Hắn đi đến chính viện, trực tiếp tiến đến sườn đông phòng chính. Nhìn đến trên giường xếp đặt rất nhiều đồ châu báu cùng hộp, Giang thị đang dẫn hai người nha đầu thu thập.
Hai người nha đầu kia thấy sắc mặt Trần Thế Anh không tốt, vội cúi người lui đi xuống.
Giang thị xuống giường, đưa lên một chén trà cho hắn, nói: "Lão gia, tức giận rồi? Đừng nên tức giận, Huy nha đầu là dạng gì, chàng lại không phải là hôm nay mới biết."
Nàng biết rõ nam nhân đi nói chuyện với Trần Vũ Huy, cũng đoán được nhất định sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới sẽ tức thành dạng này, mặt đều thành màu gan heo.
Trần Thế Anh ngồi xuống, vài ngụm uống xong nước trà, nói: "Ngày mai sẽ phái người đưa Huy nha đầu đi nông thôn Định Châu, phái thêm vài người bà tử đi." Dừng một chút, lại thở dài nói: "Nó đều như vậy rồi, trên sinh hoạt cũng không cần hà khắc nó. Còn có nương, trước kia sợ thôn nhân hoài nghi, cho nương phí tổn không nhiều. Chuyện bây giờ qua đi lâu như vậy, người khác cũng sẽ không để ý nương ở tại chỗ đó. Về sau cho các nàng thêm ít bạc, lại kêu người đưa cho Lý Chính cùng địa chủ chỗ đó một ít lễ, thỉnh bọn họ chiếu cố một chút."
Giang thị nghe trong lòng có vài phân vui sướng. Nàng sợ Trần Thế Anh nhất thời mềm lòng, lưu nha đầu kia lại, ảnh hưởng hôn sự Tình nhi. Nha đầu kia đích xác thật đáng sợ, có thể làm ra chuyện gì, nàng đoán đều đoán không được.
Nàng nói: "Lão gia yên tâm, thiếp kêu người ở xây tòa nhà chỗ đó lớn chút, đồ cưới của Huy nha đầu cũng đều mang qua đi. Về sau, mỗi tháng lại cho các nàng năm mươi lượng bạc sinh sống..."
Trần Thế Anh gật gật đầu. Trần Vũ Huy đồ cưới phong phú, còn có sinh lợi đất đai cùng trong cửa hàng, ở quê hương qua cả đời cũng dùng không hết.
Hai người đang thương lượng, đột nhiên có nha đầu vội vã đến báo: "Lão gia, phu nhân, không tốt, nhị cô nãi nãi thắt cổ rồi."
Giang thị hù dọa bỗng chốc đứng lên, Trần Thế Anh ngồi bất động, cắn răng hỏi: "Có chết không?"