Vinh Chiêu sợ hơn, không chỉ không dám đánh trả, còn khóc đi kéo xiêm y Sở Hầu gia, khóc không ra tiếng: "Sở lang, chàng nói cái gì, ta như thế nào nghe không hiểu..."
Tay nàng ta còn chưa kéo được xiêm y Sở Hầu gia, liền bị Sở Hầu gia đẩy ra, lạnh lùng nói: "Vinh Chiêu, ngươi thật làm cho ta chán ghét. Biến, đừng đụng chạm vào ta."
Sau đó, ra cửa đầu cũng không quay lại.
Vinh Chiêu vùa tức vừa sợ vừa thẹn thùng, khóc rống lên, âm thanh kêu lên: "Ta là công chúa, ngươi làm sao có thể đối với ta thế này, ngươi làm sao có thể đối với ta dạng này!"
Một ma ma không biết rõ tâm bệnh Vinh Chiêu, góp lời: "Công chúa điện hạ, phò mã gia dám đánh công chúa, ở triều đại này còn chưa từng xuất hiện qua. Nếu như ngài đi chổ Hoàng thượng cùng Thục phi nương nương cáo trạng hắn, phò mã gia tất nhiên lấy không được tốt."
Vinh Chiêu trở tay vả miệng ma ma kia một cái, quát lên: "Cút!" Suy nghĩ một chút, lại lau khô nước mắt nói: "Bản cung muốn rửa mặt thay quần áo, lập tức tiến cung gặp mẫu phi, gặp phụ hoàng."
Nàng ta không phải đi cáo trạng, nàng ta muốn đi cứu vãn hôn nhân của mình, nàng ta không muốn thả Sở Hầu gia đi, càng không muốn để người ta tính chuyện ban đêm ngày đó ở trên đầu mẹ con các nàng.
Nàng ta chưa từng có sợ hãi qua như giờ phút này. Nàng ta sợ nàng ta sẽ triệt để mất đi người nam nhân nàng ta muốn nhiều năm, lại trăm phương ngàn kế thật vất vả có được.
Sở Hầu gia trực tiếp đi Vạn Thanh Cung. Bởi vì lúc trước quan hệ của ông cùng Hoàng thượng, vô luận ông đến tẩm cung Vạn Thanh Cung của Hoàng thượng, hay là địa điểm làm việc Càn Dương Điện, đều vô cùng thông thuận.
Lúc này, Hoàng thượng đang dựa nghiêng ở trên giường rồng, thái tử ngồi ở một bên bẩm báo với ông ta sự vụ trong triều. Hôm nay có lâm triều, thái tử mới vừa hạ triều không bao lâu.
Bọn họ chứng kiến Sở Hầu gia đều giật mình không thôi, bởi vì Sở Hầu gia lưng một cành cây.
Hoàng thượng hỏi: "Sở ái khanh cớ gì? Như thế?"
Sở Hầu gia quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, thái tử điện hạ, thần tội đáng chết vạn lần."
Thái tử lại hỏi một câu: "Sở đại nhân đây là vì sao?"
Sở Hầu gia dập đầu lạy ba cái, nói: "Thần lòng đầy căm phẫn, trong cơn giận dữ, đánh Vinh Chiêu công chúa."
Hoàng thượng cùng thái tử nhìn nhìn qua lẫn nhau, trăm miệng một lời hỏi: "Cái gì?" Bọn họ đều cảm giác lỗ tai mình nghe lầm, đừng nói triều đại, cho dù là tiền triều cũng chưa từng nghe nói có phò mã đánh công chúa.
Sở Hầu gia lại nói: "Vinh Chiêu công chúa phụ hành thiếu sót, mưu hại gia quyến triều thần. Đầu tiên là xui khiến Thục phi nương nương bức vợ trước Trần Trụ Trì đang tị nạn ở nhà nhi tử vi thần ra khỏi phủ Định Châu, sau lại để cho người phóng hỏa thiêu La gia trang, thiếu chút nữa khiến con dâu, cháu nội, cháu trai, cháu dâu của vi thần, Trần Trụ Trì chết cháy. May mắn được trời cao rủ lòng thương xót, đêm đó Tuyên Nhi tức phụ chợt cảm thấy trong nội tâm quá mức lo sợ, sợ có chuyện phát sinh, kêu người sớm làm chuẩn bị, người một nhà mới may mắn thoát nạn. Cho dù là như vậy, cháu gái của vi thần cũng dọa hỏng, hầu gái cứu nàng cũng bị đốt thành trọng thương..." Nói còn chưa dứt lời, đã khóc ngã xuống đất.
Nghe lời hắn nói, Hoàng thượng cả kinh ngồi dậy, thái tử cũng đứng lên. Lại trăm miệng một lời nói: "Vinh Chiêu, nó làm sao dám!"
Thái tử lại nói: "Nếu như nàng làm chuyện ác bực này, quốc pháp khó dung, thiên lý khó dung!"
Hoàng thượng cũng nói: "Ái khanh bình thân, chậm rãi nói, đến cùng là thế nào? Nếu như nó thật làm chuyện này, trẫm sẽ làm chủ cho khanh."
Sở Hầu gia không đứng dậy, nói về từ đêm ba mươi năm ngoái, chuyện vây cánh Nhị hoàng tử muốn bắt sống Bụi, mãi cho đến Mã Thục phi phái nội thị đi trách cứ Bụi, bức Bụi ra Sở gia đi La gia trang ở, ban đêm ngày thứ hai La gia trang phát sinh hỏa hoạn đều nói ra.
Lúc này, tam phu nhân dắt díu lấy hoàng hậu đến, Vinh Chiêu cũng dắt díu lấy Mã Thục phi đến.
Đối với Sở Hầu gia lên án, Mã Thục phi cùng Vinh Chiêu tất nhiên là không thừa nhận. Mã Thục phi đầu tiên là khóc ròng nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, bọn họ nói nô tì cùng Vinh Chiêu phóng hỏa thiêu người, phải lấy ra chứng cứ. Cái tội danh vô cớ này, hai mẹ con chúng ta không gánh. Nhóm người nhóm lửa kia khẳng định là dư nghiệt Nhị hoàng tử, cho dù là ai cũng biết nhất đảng Nhị hoàng tử hận Sở phò mã hận độc. Bọn họ không làm gỉ được Sở phò mã, cũng chỉ đành trút giận lên người Sở phò mã... Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp cùng Vinh Chiêu."
Rồi khóc ròng nói với Sở Hầu gia: "Phò mã, con rể, bản cung thật không có phái người đi thiêu La gia trang. Bản cung không ngốc, làm sao có thể hôm nay đuổi Bụi ra Sở gia, ngày thứ hai liền phái người đi thiêu thôn trang nàng ở, đây không phải là rõ ràng làm cho người sinh nghi sao. Con cũng không nên hận Vinh Chiêu, bản cung phái người đi trách cứ Bụi, nó cũng không biết chuyện. Bản cung sở dĩ làm như thế, vẫn là muốn cho con cùng Vinh Chiêu sống qua ngày thật tốt. Suy nghĩ Bụi kia nếu như là đã xuất gia, thì không thể bận tâm thế gian tục sự dạng này, liên tục ở tại tục giới..."
Sở tam phu nhân cười lạnh nói: "Thục phi nương nương ngược lại đẩy trách nhiệm được sạch sẽ. Ai cũng không phải người ngu, muốn để Bụi chết nhất, trừ Vinh Chiêu ra, sẽ không có người khác. Chính các ngươi liên tục làm hại người, còn chết không nhận nợ."
Vinh Chiêu nói: "Hoa Xương, bắt tặc bắt bẩn, bắt kẻ thông dâm bắt cả hai, ngươi này là đỏ miệng răng trắng oan uổng người. Ta mặc dù không ưa Bụi, nhưng còn không có nhẫn tâm đến trình độ muốn ả chết cháy. Ta là thật tâm đãi Sở lang, vì Sở lang, ta cũng không biết làm chuyện này."
Hoàng hậu thở dài nói: "Vinh Chiêu, ngươi không cần nói mình được vô tội như vậy, tạm thời không nói đến chuyện này, ngươi trước kia cũng không có thiếu hại qua người Sở gia. Ngươi đã luôn miệng nói thật lòng đãi Sở đại nhân, vì sao không cẩn thận đối đãi người nhà hắn chứ? Ai, người đang làm, trời đang nhìn. Mặc kệ ai làm chuyện ác bực này, cũng sẽ gặp báo ứng."
Hai nữ nhân này cắn răng không thừa nhận, là Sở Hầu gia trước đó nghĩ đến rồi. Sở Hầu gia hiện tại cũng xác thực lấy không ra chứng cứ, nhưng ông biết rõ Hoàng thượng cùng thái tử nắm chắc tâm lý. Sự kiện này đừng nói khẳng định chính là mẹ con Mã Thục phi làm, dù có phải các nàng làm hay không, dựa vào quá khứ các nàng cấu kết cùng Nhị hoàng tử thiết kế trọng thần triều đình, cùng với Hoàng thượng hứa hẹn lúc trước, Hoàng thượng cũng nhất định phải xử trí các nàng.
Hoàng thượng vốn muốn chơi xỏ lá, muốn dùng Vinh Chiêu áp chế Sở Hầu gia. Nhưng không chịu nổi mẹ con hai người này không thăm dò được tâm tư Hoàng thượng, cho rằng Hoàng thượng còn bận tâm tình cha con, cho nên không nỡ xử trí Vinh Chiêu. Chuyện bây giờ huyên náo lớn đến dạng này, Hoàng thượng nếu như còn dám tiếp tục dung túng mẹ con Vinh Chiêu, đừng nói Sở gia, chính là hạ thần khác, cũng sẽ thất vọng đau khổ.
Hoàng thượng nhìn Sở Hầu gia mặt đầy bi thống một chút, nhìn lại một chút mấy nữ nhân đấu khẩu, trong nội tâm nổi giận một trận. Mãnh liệt ho khan vài tiếng, ở thái giám vuốt sau lưng hắn, nói: "Thái tử, Sở ái khanh lưu lại, các ngươi liền lui ra đi."
Tam phu nhân lại dìu lấy Đan hoàng hậu, Vinh Chiêu dìu lấy Mã Thục phi hành lễ cho Hoàng thượng, lui xuống.
Buổi chiều, sổ con tố cáo Vinh Chiêu lại giống như tuyết rơi bay vào hoàng cung. Không chỉ nói nàng ta hãm hại gia quyến trọng thần, còn nói thái hậu nương nương sở dĩ bệnh nặng, cũng là bởi vì Vinh Chiêu làm chuyện xấu chọc giận "Điểu đại tiên" ...
Mà Sở gia phủ Định Châu, lại là một mảnh hoan ca cười nói.
Mọi người ăn tối xong, Trần A Phúc tiễn bọn hắn ra chính viện, lại dắt Sở Hàm Yên đi Lạc Mai am. Bụi còn tụng kinh ở tiểu phật đường, hai người Trần A Phúc không gặp được bà, chỉ đành ở ngoài cửa vấn an, mới về chính viện.