Trần A Phúc hiểu tâm tư tiểu thập nhất nhất, nhìn đến cậu bộ dáng rối rắm lại không nói nên lời, biết rõ cậu là khổ sở thay Sở Hầu gia, lại thẹn thùng mình không giúp được gì. Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo tay tiểu thập nhất, nhẹ nói câu: "Đứa bé ngoan."
Tiểu thập nhất không hiểu sao có chút cảm động, hiểu cậu nhất, quả thật vẫn là "mẫu thân" của mình. Cậu hít hít cánh mũi, lớn tiếng nói với Trần A Phúc: "Nhạc mẫu trước khi về phủ Định Châu, nói một tiếng cùng con, con sẽ mang vài thứ trở về cho bà nội Bụi, thúc thúc A Đường, thúc thúc Tiểu Đệ, Đại Hổ. Quá khứ bọn họ đối với con tốt, con vẫn luôn nhớ kỹ."
Thật sự là đứa bé ngoan thông minh lại ký tình, Trần A Phúc gật đầu nói được.
Một bàn khác Sở Hầu gia cùng lão hầu gia cũng nghe ra cậu ý ở ngoài lời, trong lòng đều hết sức cảm động.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc đưa những khách nhân đi, lại xua đuổi Sở Hàm Yên cùng hai tiểu ca đi nghỉ ngơi.
Trần A Phúc và Tiểu Ngọc Nhi tắm rửa xong, lại ôm Tiểu Ngọc Nhi trêu chọc một trận, dỗ con bé ngủ. Sau đó, nàng mới tiến vào không gian.
Hiện tại Tiểu Ngọc Nhi đã hơn mười tháng, bắt đầu từ tháng trước cũng không dám cho ncon bé vào không gian nữa. Cô gái nhỏ vô cùng thông minh, không chỉ có ký ức, còn có thể nói vài từ đơn âm, tỷ như ông, nương, cha, ca, tỷ, ăn, bảo... Từ đâu tiên con bé biết nói là ông, hơn chín tháng lúc liền đã nói rồi, khi đó làm Sở Hầu gia vui mừng hỏng, nói thẳng con bé thông minh, hiểu chuyện, hiếu thuận, tri kỷ. Hiện thời, hai tiểu ca ở trong mắt Sở Hầu gia đều đứng sau, người đắc ý nhất của ông là Tiểu Ngọc Nhi. Sở Hầu gia tiền nhiều lại rộng rãi phương thức biểu đạt yêu thương là dùng tiền đập, ông chuẩn bị "Đồ cưới" cho Tiểu Ngọc Nhi đã vài đống rương lớn.
Trong khoảng thời gian này, Trần A Phúc lại ở thử cho Tiểu Ngọc Nhi cai sữa. Mỗi ngày chỉ cho bú một lần sữa mẹ, một lần khác là dùng mảnh vụn Yến Trầm Hương nấu sữa dê đút con bé. Tiểu tử không muốn, vừa uống sữa dê sẽ khóc. Trần A Phúc tâm địa cứng rắn kêu người đút, lần này đi phủ Định Châu không muốn mang Tiểu Ngọc Nhi, nó quá nhỏ, không thuận tiện.
Kim Yến Tử đang xây nhà.
Trần A Phúc cười nói: "Như thế nào, hôm nay chịu khó dậy sớm rồi hả?" Nó đã có thời gian rất lâu không xây phòng ở.
Kim Yến Tử u oán liếc mắt phòng hoàng kim trên cây, chít chít nói: "Bối Bối còn đang ngủ say, Tiểu Ngọc Nhi cũng không thể vào để cho người ta chơi đùa, người ta ngây ngốc không có chuyện làm, cũng chỉ có làm việc thôi."
Trần A Phúc lại nhìn kỹ một chút công việc dưới miệng nó, mặc dù chỉ làm gần một nửa, nhưng vẫn nhìn ra được không giống phòng ở, như con chim nhỏ vàng rực rỡ sáng long lanh. Lớn hơn quả đấm đứa bé một chút, ngay cả từng sợi lông vũ đều thấy rõ ràng, con mắt khảm là bảo thạch nhỏ, thật sự là khéo léo tuyệt vời, điêu còn tốt hơn sư phụ công tượng cao cấp nhất. Nói: "Cục cưng, con chim nhỏ này thật xinh đẹp, có phải trang sức trên nóc nhà hoàng kim hay không?"
Kim Yến Tử ngẩng đầu nói: "Không phải là, là người ta chuẩn bị quà đính hôn mới cho thối Đại Bảo cùng Yên Nhi muội muội. Về sau, người ta lại làm vài cái, cho Vũ Vũ, Minh Minh, Tiểu Ngọc Nhi mỗi người một cái, đợi đến thời điểm bọn họ thành thân đưa bọn họ."
Trần A Phúc bị cảm động đến không muốn không muốn, nói: "Ai da, cục cưng, con thật tốt, còn nghĩ đến đưa những lễ vật này cho bọn họ. Để cho con chịu khổ rồi."
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Ai kêu người ta thích ma ma, còn thích bọn họ chứ? Cho dù là lại mệt mỏi, người ta cũng cao hứng."
Trần A Phúc cảm động mà nâng nó lên, lại hôn nó vài cái, thay mấy người hài tử cảm ơn nó.
Đầu tháng mười một, cai sữa thành công, Tiểu Ngọc Nhi mỗi lần đều uống sữa dê. Trần A Phúc cũng cơ bản an bài xong một chút công việc trong phủ, lại giao công việc hàng ngày cho Lý ma ma, chuẩn bị tháng mười một đầu năm liền lên đường về phủ Định Châu một chuyến.
Nửa tháng trước, tình huống thân thể thái hậu đột nhiên không tốt, Sở tam phu nhân có một nửa thời gian phải tiến cung thị tật (chăm bệnh). Thân thể hoàng thượng cũng ngày càng không tốt, đã rất ít xuất hiện ở trên triều đình, tuyệt đại đa số thời điểm là thái tử xử lý triều chính.
Trần A Phúc đối với thái hậu nương nương ấn tượng rất tốt, hy vọng bà có thể sống lâu một chút, thường xuyên làm điểm tâm cùng hầm canh thêm nguyên liệu để tam phu nhân mang vào cung cho bà, nhưng như cũ không thể làm cho tình huống của bà khá hơn một chút.
Kim Yến Tử nói, có lẽ đại nạn thái hậu sắp đến, sinh tử luân hồi, cho dù ai cũng không có biện pháp, kể cả Yến Trầm Hương. Lục tổ yến có lẽ có thể kéo dài tính mạng của bà, nhưng nó không thể nào cho nàng. Chữa bệnh có thể, kéo dài tính mạng thì không được, nó không thể làm chuyện nghịch thiên.
Còn như Hoàng thượng, Trần A Phúc đối ông ta không cảm giác, cũng không dám đưa thức ăn cho ông ta.
Trần Danh và Vương thị nghe nói Trần A Phúc phải về phủ Định Châu, cũng bày tỏ muốn đi theo khuê nữ cùng nhau hồi hương.
Mùng bốn tháng mười một, tiểu thập nhất phái người đưa rất nhiều đồ đến Sở phủ. Hiện tại cậu cũng bận rộn, trừ học tập ra, còn muốn đi Từ Ninh Cung cùng Vạn Thanh Cung thị tật.
Trần A Ngọc cùng Trần A Mãn cũng đưa không ít đồ đến, có cho tam phòng, cũng có cho Trần lão thái cùng đại phòng. Sở Lệnh An và Thẩm thị cũng đưa tới một ít đồ vật, là cho Bụi cùng một nhà Sở Lệnh Kỳ.
Trần A Phúc thầm nói, còn may Sở Lệnh An từ nhỏ là do lão hầu gia nuôi lớn, nếu là Nhị lão gia cùng Lý thị chăm lớn, không chỉ nhân phẩm không tốt, còn không biết ăn ở.
Sớm tinh mơ đầu tháng mười một, trời còn chưa sáng hẳn, Trần A Phúc cùng Tiểu Ngọc Nhi liền cơm nước xong. Trần A Phúc lại tiến phòng ngủ hôn Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ say một chút, đi sương phòng hôn hai tiểu ca một chút, mới dắt Sở Hàm Yên cùng đi ngoại viện ngồi xe ngựa.
Bầu trời bay tiểu tuyết, gió lạnh gào thét, hai người mặc áo váy bông sơ, khoác áo choàng, vẫn cảm thấy rét lạnh dị thường. Trước đó, Trần A Phúc cũng không muốn mang tiểu cô nương đi, sợ nàng chịu tội. Nhưng tiểu cô nương nói nhớ bà nội, kiên trì muốn đi.
Ngoại viện, Trần Danh cùng Vương thị mặc đến tròn vo đã chờ ở chỗ này, bọn họ chào hỏi, từng người tiến vào xe ngựa. Trong xe ngựa đốt bếp lò, còn có bình nước nóng, cũng ấm áp.
Hiện tại kênh đào bị phong, bọn họ chỉ có ngồi xe ngựa trở về. Buổi tối ở trạm dịch nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trời chưa sáng lại tiếp tục gấp rút lên đường, cuối cùng tại đầu giờ Thân xế chiều chạy về phủ Định Châu.
Trần A Phúc mở rèm cửa sổ ra nhìn thoáng qua, xa xa nhìn qua đến cửa thành cao cao, trong lòng hết sức kích động. Rời đi gần một năm, lại trở về rồi.
Vừa tới cửa thành bắc, Dương tổng quản vẫn luôn ở chỗ đó đi đến trước xe bẩm báo: "Đại nãi nãi, Trần Trụ Trì đi La gia trang ở rồi."
Trần A Phúc sững sờ, mở rèm cửa sổ ra hỏi: "Cái gì, chuyện gì xảy ra?"
Dương tổng quản thấp giọng nói: "Ngày hôm qua buổi trưa, Thục phi nương nương phái nội thị đi trong phủ quở trách Trần Trụ Trì, nói bà..." Dương tổng quản dừng một chút, cảm thấy những lời nói khó nghe kia khó mà nói ra, lại nói: "Nói Trần Trụ Trì lục căn không sạch, xuất gia còn ở tại nhà chồng, phá hư tình cảm vợ chồng người khác, châm ngòi quan hệ phu thê người khác, là, là... Trần Trụ Trì vô cùng tức giận... người nội thị kia vừa đi, bà liền đi La gia trang. Nhị gia và Nhị nãi nãi không còn cách nào, chỉ đành bồi bà cùng nhau đi La gia trang ở."
Trần A Phúc vừa nóng vừa giận, kêu người đi nói một tiếng với Trần Danh cùng Vương thị, để bọn họ về nhà mình trước, nàng thì mang Sở tiểu cô nương đi thẳng đến La gia trang.