Buổi chiều ngày chín, Trần A Phúc nhìn những thiệp mời quà tặng ngoại viện trình lên, trong đó lại còn có Hà gia nhà chồng Trần Vũ Huy. Hà phu nhân mặt dày mày dạn từng đến Sở gia một lần, Trần A Phúc và tam phu nhân đều không hề phản ứng bà ta, bà ta cũng liền không biết xấu hổ lại đến nữa.
Mà Trần Vũ Huy tựa như bỗng chốc yên lặng xuống, Trần A Phúc không nghe được bất luận gây họa gì hoặc chuyện bị đánh nào của nàng ta. Tin tức của nàng ta, vẫn là từ trong thư Trần Thế Anh hoặc Giang thị gửi đến biết rõ một chút. Dựa theo như trong thư nhà mẹ đẻ cho nàng, nàng ta hiện thời ở Hà gia trôi qua còn tạm ổn, cho dù nàng ta lại gây chuyện, Hà Lâm Sinh cũng không dám đánh nàng ta, cha mẹ chồng cũng đều nhường nhịn nàng ta, còn thường xuyên thỉnh cầu nàng ta đi theo qua lại Trần A Phúc nhiều hơn. Nhưng nàng ta "Không sẽ vì năm đấu gạo mà khom lưng", kiên quyết không đi theo xây dựng quan hệ cùng Trần A Phúc...
Sở Hầu gia ý tứ là, đợi đến ngày hai mươi, trong nhà thỉnh khách một lần, thỉnh thân thích, bằng hữu, còn có người đến chúc mừng tới nhà làm khách một ngày. Dù sao thời gian Yên Nhi lập gia đình còn sớm, trước hết thỉnh những người kia đến nhà náo nhiệt một chút.
Trần A Phúc lại để cho Lý ma ma đi theo trướng phòng (phòng kế toán) ngoại viện nói một tiếng, phát thêm một lương tháng cho chủ tử cùng đầy tớ trong phủ. Đây cũng là kết quả nàng thương lượng cùng quản gia của Sở Hầu gia, trong nhà có chuyện hỉ sự bực này, tất cả mọi người cao hứng.
Lão hầu gia cùng Sở Hầu gia đều lười nhác, hiện thời có một ít chuyện ngoại viện cũng để cho Trần A Phúc giúp đỡ xử lý.
Chuyện mới vừa xử lý xong, Trần Danh và Vương thị, Trần A Mãn liền dẫn Dương Thiến cực kỳ hứng thú đến Trúc Hiên. Bọn họ cũng nghe nói tin tức kia, rất là cao hứng.
Vương thị cười nói: "Yên Nhi vừa nhìn chính là đứa có phúc. Còn nhỏ tuổi liền được làm hoàng tử phi, sau này sẽ là vương phi, ông trời à, đây là bao nhiêu phúc khí. Còn làm tức phụ cho Đại Bảo, đó là rơi vào trong lọ mật đi." Lại hạ thấp âm lượng: "Đại Bảo làm con rể của con, về sau lui tới với các con sẽ càng nhiều. Ai da, thật tốt, chúng ta cũng có thể nhìn nó thêm vài lần."
Trần A Phúc cười gật đầu, giữ bọn họ ở lại Trúc Hiên ăn cơm tối, cũng phái người đi Quốc tử giám đón Trần A Lộc trực tiếp tới nơi này.
Dương Thiến cùng Sở Hàm Yên ngồi ở trên ghế dài nhỏ giọng nói chuyện cá nhân mình.
Dương Tây hâm mộ nói: "Yên muội muội, không nghĩ tới muội và thập nhất điện hạ đính hôn rồi. Thập nhất điện hạ vô cùng tốt đó, tính tình tốt, gia thế tốt, lớn lên đẹp... Ai nha, hắn cái gì cũng tốt, muội thật có phúc khí." Lại đắc ý nói: "Về sau, hoàng tử chính là biểu muội phu của tỷ, nhà tỷ cũng thành hoàng thân. Ai nha nha, cổng nhà tỷ cũng cao rất nhiều nha."
Sở Hàm Yên nghe nói ngay cả cổng nhà Thiến tỷ tỷ đều bởi vì chính mình mà cao lên, cao hứng đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Về sau, Thiến tỷ tỷ cũng sẽ tìm tướng công tốt."
Dương Thiến mắc cỡ khuôn mặt nhỏ hồng hồng, chọt chọt dưới nách Sở Hàm Yên, tiểu cô nương bị nhột nên cười khanh khách không ngừng. Hai tiểu cô nương cười xong, Dương Thiến vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu. Thời điểm ở nhà, tổ mẫu cũng đã nói lời nói thế này, hiện thời Dương gia cũng gần gũi hoàng thân, về sau ca ca sẽ lấy tiểu thư quan gia, mình cũng sẽ gả cho tử đệ quan gia...
Lời nói của tiểu cô nương có chút ít truyền vào trong tai Trần A Phúc, Trần A Phúc có chút buồn cười. Cổ đại hài tử thật trưởng thành sớm, vừa mới tám tuổi, liền biết một ít này.
Hoàng ma ma lại nhíu mày, hơi sẵng giọng: "Tỷ muội..."
Sở Hàm Yên biết rõ Hoàng ma ma ở oán trách mình có mấy lời không nên nói. Ma ma đã nói qua, thân phận của mình càng tôn quý, thì phải càng chú ý lời nào nên nói, lời nào không nên nói, cũng phải coi trường hợp mà nói.
Tiểu cô nương thẹn thùng mím môi.
Trần A Phúc ngược lại không muốn trói buộc tiểu cô nương quá chặt chẽ, nàng vẫn cảm thấy nữ tử cổ đại không dễ dàng, phải để cho cuộc sống của các nàng ở nhà mẹ đẻ trôi qua thích ý một chút, bừa bãi một ít. Mặc dù không thể sủng các nàng ngang ngược không nói đạo lý giống như có một ít quý nữ, nhưng cũng không thể quá nghẹn khuất các nàng.
Nàng nhìn thấy Trần A Mãn tựa như có lời muốn nói, liền xua đuổi hai tiểu cô nương đến Tây Khoa Viện chơi.
Trần A Mãn nhỏ giọng nó: "Đại gia nhà muội để muội hỏi tỷ tỷ một chút, có thể tìm một ma ma hiểu lễ nghi cho Thiến tỷ muội hay không. Thiến tỷ muội tính tình quá thẳng, sợ về sau nàng gả đi nhà chồng bị thua thiệt." Lại thẹn thùng nói: "Muội và mẹ chồng muội đều là tiểu hộ sinh ra, không hiểu lắm chuyện bên trong cổng lớn. Có một ít quý thân như các tỷ giúp đỡ, về sau trong nhà làm ăn nhất định sẽ càng làm càng lớn, bọn nhỏ tìm người cũng sẽ không kém. Siêu ca nhi có thể đi bên ngoài học tập, nhưng thiến tỷ chỉ có thể ở nhà, bọn muội cũng không dạy tốt cho nàng, cho nên muốn tìm cho nàng ma ma quản sự khá hơn chút."
Trần A Phúc rất thích tiểu người ba hoa Dương Thiến này, mặc dù nói nhiều, nhưng không ghen tị, cũng lương thiện. Tìm cho nàng ma ma giáo dưỡng, ngược lại không cần là người đi ra từ trong cung như Hoàng ma ma, chỉ cần hiểu được môn đạo bên trong đại gia đình, biết rõ lễ nghi cơ bản là được. Người như vậy vẫn dễ tìm, bên trong Hầu phủ cũng có không ít.
Liền cười gật gật đầu, nói: "Được, tỷ cũng thích Thiến tỷ muội, hy vọng nàng về sau sống ngày khá giả. Tỷ tìm xem, nếu như có thích hợp, sẽ đưa đi nhà muội, làm ma ma cho Thiến tỷ muội."
Ba ngày sau, Trần A Phúc liền đưa Trần mụ mụ đi Dương phủ. Trần mụ mụ ba mươi mấy tuổi, lúc tuổi còn trẻ là nhất đẳng nha đầu của Bụi, sau khi Bụi xuất gia nàng gả cho một tiểu quản sự họ Trần. Sinh xong vài con trai, Trần quản sự liền bị bệnh nặng mất đi, một mình nàng nuôi mấy người hài tử lớn lên, cuộc sống trôi qua rất túng quẫn. Trần mụ mụ hiểu biết nhiều lắm, lại biết chữ, làm ma ma quản sự cho Dương Tây rất thích hợp. Dương gia có tiền, cũng sẽ không bạc đãi nàng.
Buổi chiếu ngày mười năm, Sở Hoa lại dẫn một đôi trai gái đến Sở phủ. Nàng không có đi An Vinh Đường, mà là trực tiếp đến Trúc Hiên.
Sở Hoa trước kéo bàn tay nhỏ của Sở Hàm Yên chúc mừng nàng, cười nói: "Yên Nhi lớn lên xinh đẹp, người đoan trang như vậy, cũng chỉ có làm vương phi mới không bẽ mặt."
Trần A Phúc ôm Di tỷ muội hôn mấy cái, liền để Sở tiểu cô nương mang Di tỷ muội cùng Tạ Hằng ca nhi đi chỗ Sở Hầu gia chơi, cười nói: "Ba huynh muội Vũ Ca Nhi vẫn luôn chơi ở chổ ông nội, phải buổi tối mới trở về, các con cũng đi ầm ĩ ông ngoại các con đi. Sau đó, Yên Nhi thỉnh ông nội đến Trúc Hiên ăn cơm tối."
Trần A Phúc biết rõ, Sở Hầu gia vẫn luôn đang tìm cơ hội xoa dịu quan hệ cha con cùng Sở Hoa. Sở Hoa nghe vậy, cũng không ngăn cản, còn dặn dò: "Hằng Ca nhi lớn rồi, phải thật hiếu kính ông ngoại."
Chứng kiến bọn nhỏ đi rồi, Sở Hoa mới thở dài một hơi nói: "Vinh Chiêu lại sắp về nhà, nếu như ả vẫn ở luôn trong chùa thì hay biết mấy, cha muội cũng sẽ vui vẻ một chút."
Trần A Phúc gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, mấy tháng này, cha chồng ở tại Hầu phủ vẫn luôn vui tươi hớn hở, người cũng béo lên. Nữ nhân kia vừa về đến, cha chồng lại phải về phủ công chúa."
Sở Hoa lại nói: "Aiz, muội thật nhớ tới nương. Mấy ngày hôm trước muội còn muốn đi phủ Định Châu đi thăm bà một chút, nhưng mẹ chồng muội lại cảm phong hàn, lời kia cũng ngại mà nói ra khỏi miệng."
Trần A Phúc nói: "Muội là cô nương gả ra ngoài, có mấy lời xác thực khó mà nói ra miệng. Theo lý, tẩu sớm phải đi phủ Định Châu vấn an mẹ chồng. Chỉ tiếc trong phủ bận rộn, nhất thời đi không được. Chẳng qua, chờ mấy ngày nữa, có một số việc làm thuận rồi, tẩu vẫn muốn bớt thời giờ đi thăm bà một chút."