Phùng Diệu Hoa uống một hớp nước, nói: "Ta không thích uống nước hoa quả, quá ngọt, rót chén trà nóng đến."
Nha đầu nàng ta nghe vậy, liền một lần nữa cầm một chén trà, mang theo bình nước nóng đi đến trước vài bước rót nước. Thời điểm nha đầu rót nước, chỉ thấy Phùng Diệu Hoa duỗi tay đi lấy quả hạch trên bàn con, vừa vặn đụng phải cánh tay nha đầu, miệng ấm nước trong tay nha đầu lại vừa vặn hướng về phía tay Sở Hàm Yên đặt ở trên bàn con. Cánh tay nha đầu kia bị cô nương nhà mình vừa đụng, nước trong bầu liền đổ ra một chút.
Nói thì chậm, việc thì nhanh, chỉ thấy Kỳ Nhi bỗng chốc đẩy tay Sở Hàm Yên ra, nước nóng đổ một ít ở trên tay Kỳ Nhi, nhưng vẫn rơi một ít ở trên tay Sở Hàm Yên.
Sở Hàm Yên lại sợ vừa đau lại ủy khuất, "Oa" một tiếng khóc lên, đứng dậy kéo Kỳ Nhi muốn về Hạm Đạm Hiên tìm mẫu thân.
Mà nha đầu "Gây tai hoạ" kia đang quỳ trên mặt đất càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Nàng ta cũng là không có cách nào, nếu như không nghe chủ tử, trở về sẽ bị phạt càng thảm hại hơn. Nếu như nghe chủ tử, mặc dù cũng sẽ bị phạt một trận, nhưng có chủ tử biện hộ cho, phạt cũng sẽ không quá lợi hại.
Biến cố này đều dọa mấy tiểu cô nương ngốc rồi. Đại nha đầu Hồng Nhi của Anh Huệ cho dù là dọa hỏng đến hồn phi phách tán, bình thường đều là chủ tử gây họa, nô tài gánh nồi. Nàng để cho người nhanh chóng đi Hạm Đạm Hiên thông báo chủ tử bên trong, cùng với cho người đi thỉnh y bà, lại đi qua xem tay Sở cô nương cùng Ký Nhi có bị phỏng hay không. Thấy trên mu bàn tay Sở Hàm Yên có hai bong bóng nước nhỏ, mà mu bàn tay Kỳ Nhi cũng có chút nặng nề, nổi lên một chuỗi bong bóng nước.
Lý Trình cùng Chu Oánh Nhi mới phản ứng kịp, vội vàng dỗ dành Sở Hàm Yên, Anh Huệ thì nói Phùng Diệu Hoa: "Ngươi là chuyện gì xảy ra?"
Phùng Diệu Hoa tỏ vẻ ủy khuất, mạnh miệng nói: "Nó si bệnh nơi nào thì khỏi? Vẫn là một đứa ngốc, nha đầu đang rót nước nóng, bàn tay nó duỗi dài như vậy làm chi?"
Chu Oánh Nhi mất hứng nói: "Tay Yên Nhi muội muội nơi nào duỗi ra xa, rõ ràng là chủ tớ các ngươi cố ý."
Phùng Diệu Hoa nâng giọng lên nói: "Chu Oánh Nhi, lời nói này cũng không thể nói lung tung."
Lý Trình tức giận nói: "Phùng Diệu Hoa, đừng tưởng rằng người khác là ngốc. Ngươi làm phỏng Yên Nhi, xem thập nhất hoàng huynh giáo huấn ngươi như thế nào."
Bởi vì hài tử của Trần A Phúc đáng yêu, lúc này trong sảnh cũng có một chỗ ngồi cho nàng, nàng đang xem những lão phụ nhân trêu chọc mấy người hài tử, liền thấy nha đầu lại đây bẩm báo, nói Sở gia đại tỷ nhi bị nha đầu Tứ tỷ nhi Phùng gia làm phỏng.
Mọi người sợ hết hồn, Trần A Phúc cùng An vương thế tử phi, còn có đám người An Hòa công chúa vội vàng đứng dậy đuổi đi ra ngoài.
Trên nửa đường, thấy được vài tiểu cô nương đi hướng Hạm Đạm Hiên, Sở tiểu cô nương khóc hai mắt sưng đỏ.
Chờ y bà xử lý xong thương thế cho Sở Hàm Yên cùng kỳ Nhi, nhóm người lớn cũng nghe hết chuyện đã xảy ra. Lý Trình cùng Chu Oánh Nhi cùng với Kỳ Nhi, La Mai nói là Phùng Diệu Hoa cùng nha đầu cố ý làm phỏng, Phùng Diệu Hoa cùng nha đầu nàng ta nói là Sở Hàm Yên phản ứng chậm, tay lại duỗi dài, đặt ở bên cạnh chén trà, bị nha đầu không chú ý làm phỏng. Mà Anh Huệ cùng Lý Tử Kỳ nói là không có chú ý, không thấy rõ ràng.
Trần A Phúc khẳng định tin tưởng là Phùng Diệu Hoa cố ý làm phỏng người, nàng ôm tiểu cô nương vừa đau lòng lại càng tức giận.
Công chúa Vinh Hòa thấy Sở Hàm Yên không có gì đáng ngại, cũng yên tâm. Nàng ta biết rõ Sở gia đang được thế, thái tử và tiểu thập nhất đều hướng về Sở gia, cũng không muốn đắc tội bọn họ.
Nàng ta nói với Trần A Phúc: "Sở Thiếu phu nhân, thực xin lỗi, đều là đám nô tài ngốc gây họa, bản cung hồi phủ sẽ đánh nàng ta gần chết rồi bán đi." Vừa trầm mặt trách cứ Phùng Diệu Hoa vài câu, sau cùng lại nói: "... Mặc dù là bàn tay Sở cô nương duỗi quá xa, lại là nô tài gây họa, nhưng chuyện là bởi vì con mà dậy, nhanh đi xin lỗi cùng Sở Thiếu phu nhân."
Trước đó công chúa Vinh Hoa ở bên trong phòng trò chuyện cùng người khác, cũng không thấy được tình cảnh tiểu thập nhất tự mình giới thiệu cho Sở Hàm Yên gặp mặt Lý Trình, nếu không nàng ta định sẽ không thất lễ Sở Hàm Yên như vậy. Ở trong suy nghĩ của nàng ta, Sở Hàm Yên chỉ là kế nữ Trần A Phúc, lại có huyết mạch Mã gia, ngay cả ông nội ruột đều không muốn gặp, kệ Vinh Chiêu chỉnh nó ngu xuẩn, kế mẫu khẳng định càng sẽ không chào đón.
Phùng Diệu Hoa bắt nạt người cũng đã khiến Trần A Phúc giận dữ, nhưng chứng kiến Vinh Hòa lại còn ngạo mạn như này, Trần A Phúc lại càng giận dữ. Thật sự là khinh người quá đáng, đều làm phỏng người ta, còn thái độ như thế. Sở Hàm Yên là mình nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, cũng không thể kệ người khác bắt nạt như thế.
Trần A Phúc không muốn nhiều chuyện chọc những quý nhân kia, nhưng bị người ta giẫm thể diện như thế, cũng không thể lại nhịn.
Nàng không để ý Vinh Hoa, cũng không để ý Phùng Diệu Hoa đi tới nói "Thực xin lỗi" với nàng, mà là nói với Sở Hàm Yên còn khóc: "Yên Nhi không khóc. Thấy không, người thì không thể quá thiện rồi. Quá thiện lương, người ta liền coi con làm ngốc tử, bắt nạt con còn muốn đổ lỗi ngược, cắn ngược lại con không phải sao. Nhớ kỹ, về sau có người làm phỏng con, con liền làm phỏng trở về cho nương. Con không đành lòng, liền để cho nha đầu của con đi làm. Không phải sợ gây tai hoạ, con không chỉ có tam nãi nãi là thái hậu thương yêu nhất, còn có phân tình cùng nhau lớn lên với thập nhất điện hạ, thế tử Thụy Vương ở đây." Nàng không dám nói bản thân nuôi lớn thập nhất điện hạ, chữa lành thế tử Thụy Vương, còn Sở Hầu gia đủ hứa hẹn trả giá tất cả cho thái tử, tam gia gia làm Nguyên soái, đây là mang ân, kể công. Rồi nói với hai tiểu ca kéo tỷ tỷ khóc lớn nói: "Các con là nam tử hán, gặp chuyện đừng khóc, phải luyện thật có bản lĩnh, làm chổ dựa cho tỷ tỷ tụi con."
Hai tiểu ca nghe, lập tức ngừng khóc thét, cùng nhau lắc quả đấm với Phùng Diệu Hoa, kêu lớn: "Ngừ xấu xa, đánh ngươi..."
Vinh Hòa mất hứng, trầm mặt nói: "Sở Thiếu phu nhân, ngươi đây là dạy hài tử như thế nào?"
Sở tam phu nhân tức giận nói: "Vinh Hòa, nó không dạy hài tử như thế, chẳng lẽ còn muốn dạy hài tử mặc kệ hài tử nhà ngươi làm phỏng? Thật sự là khinh người quá đáng, không có giáo dưỡng, làm phỏng người ta, còn muốn nói đến người khác không phải hay sao. Yên Nhi, nương con nói đúng, con có nhiều chỗ dựa như vậy, ai cũng không cần sợ. Gây họa, tam nãi nãi cùng tiểu thập nhất cũng sẽ giúp đỡ con..."
Lúc này, tiểu thập nhất nghe được tin tức chạy đến, thấy Sở Hàm Yên khóc đến giống như lệ nhân, còn có mu bàn tay bội thuốc trị phỏng, giận dữ.
Cậu chỉ Phùng Diệu Hoa hỏi: "Là ngươi và đầy tớ cùng nhau phỏng Yên Nhi?"
Phùng Diệu Hoa chứng kiến cậu thập nhất bất cứ lúc nào đều cười tủm tỉm lúc này hai mắt đỏ ngầu, hai đấm nắm chặt, đều dọa khóc, lui về phía sau vài bước lắc đầu nói: "Không phải là, là nàng, con không có..."
Tiểu thập nhất tiếp tục chĩa về phía nàng ta quát lên: "Không nhìn ra, ngươi còn nhỏ tuổi mà ác độc giống như này, lớn lên cũng là gieo họa. Ngươi chờ, ta hồi cung liền nói cùng phụ hoàng và mẫu hậu, người như ngươi nhất định phải lấy được cẩn thận dạy dỗ." Rồi nói với tiểu thái giám theo tới: "Đi, kêu hộ vệ kéo nha đầu làm phỏng người khác ra ngoài đánh... gần chết." Cậu vốn là muốn nói đánh chết, nhưng lại hạ không được quyết tâm, tiếp tục nói: "Sau đó bán vào trong núi." Ở trong lòng cậu, bán vào trong núi chính là khổ nhất.
Sau đó, tiểu thập nhất là kéo tay Sở Hàm Yên kiên nhẫn dỗ dành, lời hay ý đẹp thành giỏ thành sọt đổ ra ngoài.
Vinh Hòa chứng kiến tiểu thập nhất đối đãi Sở Hàm Yên như vậy, còn có Hoa Xương cùng Trần A Phúc trầm mặt, liền có chút sợ. Nếu như chuyện này không xử lý tốt, mình và con gái sẽ bị giáo huấn.