Nghĩ đến những chuyện cũ kia, Vinh Chiêu vừa tức lại vừa hận. Tức Hoàng thượng không để ý tình cha con, tức phò mã gia không để ý tình phu thê, tức lão Nhị không để ý tình huynh muội. Hận lão Nhị cùng Vương hoàng hậu lợi dụng mình đả kích Sở gia, hận bọn họ lôi kéo mình đối nghịch cùng lão Cửu, lại hận Hoàng thượng cùng Sở gia tương kế tựu kế, coi mình làm quân cờ mê hoặc lão Nhị cùng Vương hoàng hậu...
Nàng ta nắm tay thật chặt cùng một chỗ, móng tay bén nhọn bấm làm đau mình. Nàng ta mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện không chỉ không thấy Trần A Phúc, ngay cả phò mã gia cũng không trông thấy.
Nàng ta hỏi: "Phò mã đâu? Hai kẻ tiện nhân kia đâu?"
Một ma ma khom người nói: "Phò mã gia mang Sở đại nãi nãi cùng Sở gia đại tỷ nhi đi rồi."
Vinh chiếu cả giận nói: "Bản cung còn chưa cho phép hai kẻ tiện nhân kia rời đi, ngăn các ả lại."
Ma ma kia lại thấp giọng khuyên nhủ: "Công chúa điện hạ, Thục phi nương nương để ngài tạm thời nhẫn nại một vài ngày. Đợi đến Thục phi nương nương cùng ngài được thánh ân trọng dụng, lại thu thập những người bất kính ngài cũng không muộn."
Vinh Chiêu lẩm bẩm nói: "Bản cung còn có thể được thánh ân coi trọng sao?" Nàng ta đều nhớ không rõ có bao nhiêu lâu rồi Hoàng thượng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện nhiều cùng nàng ta.
Ma ma kia lại nói: "Ngài là trưởng nữ Hoàng thượng thương yêu nhất, từ nhỏ được Hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, Hoàng thượng như thế nào sẽ không thương ngài chứ? Chờ Hoàng thượng hết giận, ngài mới cẩn thận dỗ dành ngài ấy, ngài ấy từ sẽ càng thêm thương yêu ngài..."
Đúng vậy, mới trước đây mình thường xuyên được phụ hoàng ôm ở trên đùi trêu chọc, tâm của phụ hoàng vẫn dễ dàng dỗ dành lại.
Nhưng mà, tâm Sở lang thì sao? Cho dù ta nàng lại không muốn thừa nhận cũng biết rõ, tâm Sở lang trước đến giờ nàng ta chưa từng thật sự có được.
Kể từ khi nàng ta lần đầu tiên trông thấy hắn thì bắt đầu, nàng ta tựa như ma, nghe không vô phụ hoàng cùng mẫu phi khuyên can, nghĩ hết thảy mọi biện pháp phải lấy được hắn. Người là có được rồi, nhưngể lại chưa từng có được tâm hắn.
Nếu như sau khi Tiết phò mã chết, lão Nhị cùng Vương hoàng hậu không ra chủ ý kia giúp mình, mình có phải cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh này hay không? Như vậy, mình cùng mẫu phi có phải cũng sẽ không mất đi phụ hoàng sủng ái hay không?
Không được, không chiếm được Sở lang, cả đời nàng cũng sẽ không sống yên ổn. Chỉ là, không nên nghe chủ ý hư hỏng của lão Nhị cùng Vương hoàng hậu, không nên đi tính kế Sở lang như vậy. Mà là phải từ từ mà tính, chậm rãi lung lạc tim Sở lang. Như vậy, không chỉ có thể có được Sở lang yêu, có thể có được tâm Sở lang... Chao ôi, nếu là như vậy, mình chỉ sợ cả đời đến chết cũng không có được Sở lang. Vậy cũng đành phải cướp, chỉ là không nên kết manh cùng lão Nhị...
Vinh Chiêu nằm ở trên giường, nghĩ đến đầu đau muốn nứt, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống giọt giọt. Khẽ gọi: "Sở lang, Sở lang..."
Một cung nữ vội vàng khom gối nói: "Điện hạ chờ, nô tỳ này liền đi tìm phò mã gia."
Sở Hầu gia trực tiếp đưa Trần A Phúc cùng Sở tiểu cô nương về Sở gia, mẹ con Trần A Phúc đi nội viện, Sở Hầu gia là đi sân nhỏ Cẩn Viện của ông.
Sở tam phu nhân ôm Tiểu Ngọc Nhi trong lòng, đang đùa với nhi tiểu hai, thấy Trần A Phúc cùng tiểu cô nương trở về, buồn bực nói: "Như thế nào lại trở về mau vậy? Vinh Chiêu kia cũng không có để cho con bưng bưng chén thuốc gì sao?" Nhìn lại một chút Sở tiểu cô nương như diễn viên hí khúc, lại giật mình nói: "Yên Nhi đây là như thế nào hả?"
Trần A Phúc duỗi tay đón Tiểu Ngọc Nhi, Sở tam phu nhân quay người không cho. Trần A Phúc thả tay xuống, nói một chút chuyện trải qua. Tức giận nói: "... Vinh Chiêu kia thật sự là đáng giận, Yên Nhi còn nhỏ như thế, nàng ta thế nhưng có thể mắng ra cái loại lời nói đó. Thật sự là giận điên người!"
Sở tam phu nhân nhìn tiểu cô nương được đầy tớ dắt đi rửa mặt, hừ lạnh nói: "Vinh Chiêu nhất định là bệnh mơ hồ rồi, nhìn Yên Nhi sai thành đại tẩu mà mắng. Ả ta cực kỳ hận đại tẩu, bởi vì Yên Nhi giống đại tẩu, ả dung túng đầy tớ thiếu chút nữa chỉnh cho Yên Nhi đến chết." Lại nói: "Vinh Chiêu từ nhỏ liền bá đạo ngang ngược, chỉ cần mình vừa mắt, cho dù là đồ của muội muội, ả đều có bản lĩnh cướp lấy được. Chỉ là, lần cướp đoạt này là một việc lớn, còn làm hại một nhà người ta chia năm xẻ bảy, đáng đời dọa bị bệnh."
Buổi trưa, lão hầu gia cùng Sở Hầu gia cùng nhau đến An Vinh Đường ăn bữa cơm trưa. Sau khi ăn xong, Sở Hầu gia mang hai tiểu ca đến Cẩn Viện chơi, còn nói buổi trưa sẽ nghỉ ở chỗ đó.
Sau đó vài ngày, Sở Hầu gia đều ở tại Cẩn Viện. Hai tiểu ca buổi sáng cùng nhau đến liền được người đón đi Cẩn Viện, lúc ăn cơm tối mới do Sở Hầu gia lĩnh đi An Vinh Đường, trả lại cho Trần A Phúc.
Nghe nói, ma ma phủ công chúa Vinh Chiêu đến trong phủ thỉnh mấy lần, Sở Hầu gia đều không trở về. Vẫn là ở bốn ngày sau, cũng chính là buổi chiều mùng một tháng ba, Mã Thục phi phái nội thị đến trong phủ truyền lời, nói Vinh Chiêu bệnh đến dậy không nổi, phò mã thế nhưng không quan tâm, còn thỉnh cũng không thỉnh quay về, trong mắt Sở Hầu gia hắn còn có hoàng thất hay không?
Sở Hầu gia nghe cũng không thanh minh, trước đi hoàng cung thỉnh tội cùng Hoàng thượng.
Bị Nhị hoàng tử một hồi, thân thể Hoàng thượng càng thêm không tốt, hiện tại mỗi ngày đều sẽ phun ra máu, đa số lâm triều đều là thái tử thay hắn thượng. Chỉ chẳng qua là tin tức hắn bệnh nặng vẫn che giấu được tương đối nghiêm, lí do thoái thác đối ngoại là Hoàng thượng tức giận Nhị hoàng tử bất hiếu, làm cho ưu tư quá lo lắng, tích tụ tại tâm, tinh thần không được tốt.
Không thực hiện lời hứa ban đầu, Hoàng thượng cũng có chút chột dạ, chưa từng trách cứ Sở Hầu gia nhiều. Chỉ là lắc đầu thở dài nói: "Vinh Chiêu sở dĩ đi một bước nước cờ dở kia, cũng là bị lão Nhị lừa đi vào. Trẫm ngày giờ không nhiều, không muốn tại sinh thời biết rõ lão Nhị không được chết già, còn phải tận mắt nhìn đến Vinh Chiêu chịu tội. Nó là trưởng của trẫm nữ, từ nhỏ sủng đến lớn. Sở ái khanh nếu như trách nó, còn không bằng trách trẫm không dạy nó cẩn thận..."
Sở Hầu gia hù dọa bỗng chốc quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần không dám!"
Hoàng thượng lại có chút bất đắc dĩ nói: "Nhiều đứa nhỏ, luôn sẽ có hai đứa sốt ruột. Nhưng lại sốt ruột, nó cũng là công chúa của trẫm, là cành vàng lá ngọc. Nó không có đồng bào huynh đệ, thái tử cũng không muốn thấy nó. Tương lai, nó có thể cậy vào chỉ có dư ân của trẫm. Sở ái khanh cho dù lại không thích nó, nó cũng làm nữ nhân cho khanh nhiều năm như vậy, liền lưu cho nó con đường sống đi."
Sở Hầu gia dập đầu đến bang bang rung động, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng chiết sát vi thần, Hoàng thượng chiết sát vi thần."
Ngồi ở bên trong xe hồi công chúa phủ, Sở Hầu gia nắm thật chặt quả đấm ở trong tay áo. Hắn biết rõ, thế lực tối tăm trong tay hắn nên từng bước giao ra rồi...
Sở Hầu gia vừa đi không lâu, tiểu thập nhất vào dưỡng tâm điện, trong tay cậu nâng một chén canh bằng đồ sứ ngũ sắc mạ vàng tinh tế.
Hoàng thượng chứng kiến tiểu nhi tử đáng yêu, vui vẻ lên, vẫy tay kêu cậu đến gần.
Tiểu thập nhất đặt chén canh ở trên ngự án, khom người nói: "Hoàng phụ, nhi thần kêu người hầm một nồi canh bổ cách thủy, ngài nếm thử." Thấy Hoàng thượng uống một ngụm hài lòng gật đầu, lại nói: "Đây là nhi thần chiếu theo công thức Sở Thiếu phu nhân viết kêu người ta làm. Sở Thiếu phu nhân sở trường mỹ thực nhất, làm thức ăn vừa ăn ngon lại bổ người."
Hoàng thượng đã uống vài ngụm, bỏ thìa xuống, kéo tiểu thập nhất đến dựa vào trên đùi hắn. Con trai con gái mười đứa, hắn thích nhất lại là tiểu thập nhất thời gian chung đụng ngắn nhất này. Hắn cảm thấy, tiểu thập nhất khoan dung phúc hậu, giống như mình nhất. Còn may tiểu thập nhất là bào đệ lão Cửu, cho dù tuổi có nhỏ, cũng có huynh trưởng bảo vệ nó.