Nói xong chuyện buôn bán, còn nói tới hôn sự Trần A Ngọc. Bây giờ không ít người nhìn lên A Ngọc, nhưng A Ngọc cũng không nóng vội, muốn bận hết chuyện tổng điếm rồi nói sau. Nhưng hôm trước, có người đến nói một tiểu thư quan gia, mặc dù là thứ nữ, phụ thân lại là tam phẩm tham lĩnh trong Tả Vệ doanh Kinh Giao, cô nương lớn lên cũng thật là xinh đẹp, họ Hà.
Nói vị Hà đại nhân kia cùng phu nhân một lần lúc đi đại tửu lâu nồi lẩu Hồng Vận ăn cơm trong lúc vô tình chứng kiến Trần A Ngọc, cảm thấy hắn ngọc thụ lâm phong, khí chất ôn nhuận, lại tiến lui có độ. Dạng người này, nếu như sau lưng có người giúp đỡ, chắc chắn có tiền đồ rộng lớn. Vợ chồng Hà đại nhân liền nổi lên tâm tư gả một thứ nữ của mình cho Trần A Ngọc. Còn nói, nếu như Trần A Ngọc cưới nữ nhi Hà gia, Hà gia chắc chắn cho một khoản đồ cưới không mỏng, để Trần A Ngọc có bạc làm ăn, còn sẽ giúp kéo thực khách...
Trần A Ngọc cùng Dương Minh Viễn mơ hồ biết rõ vị Hà đại nhân kia cùng cha ruột của Trần A Phúc là thân gia, giống như quan hệ không cũng hòa hợp. Trần A Ngọc vẫn có tự biết rõ, biết rõ Hà gia vừa ý tuyệt đối không phải là chính mình, nhất định là Sở gia. Liền không dám đáp ứng, nói suy nghĩ một chút.
Trần A Ngọc đỏ mặt nói: "Cho dù là tỷ tỷ không đến, đệ cũng muốn đi Hầu phủ tìm tỷ tỷ hỏi một chút..."
Chuyện này làm Trần A Phúc sợ hết hồn. Lão Hà gia kia ngay cả một chiêu này đều dùng tới, xem ra là thật sự nóng nảy, chẳng qua hạ tư thái cũng quá thấp chút.
Lần này trong đại quân bình định, cũng điều một số nhân mã trong Tả Vệ doanh, vừa vặn liền có doanh của Hà đại nhân kia. Nhưng mà, lãnh binh đi tiền tuyến cũng không phải Hà đại nhân, mà là trợ thủ của ông ta. Hà đại nhân biết rõ, mình đây là hoàn toàn bị đẩy ra rìa. Bị đẩy ra rìa vẫn là bước thứ nhất, nếu như sau này tính sổ, mình có mệnh sống sót hay không còn khó nói. Cho nên, vài ngày này ông ta đều hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Hiện tại Sở gia được Hoàng thượng cùng thái tử coi trọng nhất, Trần A Phúc lại còn là dưỡng mẫu ở dân gian của thập nhất điện hạ. Chỉ tiếc con dâu thứ hai của mình cùng Trần A Phúc mặc dù là tỷ muội, quan hệ các nàng lại không tốt. Ông ta ám hiệu qua mấy lần tức phụ lão Nhị, kêu nó đi Sở gia kéo chắp nối cùng Trần A Phúc, nhưng tức phụ lão Nhị chính là ngỗ nghịch không đi. Về sau, ông ta lại nghe được Trần A Phúc và tam phòng Trần gia quan hệ rất tốt, liền đánh lên chủ ý này.
Trần A Phúc nghiêm nghị nói ra cùng Trần A Ngọc: "Vị Hà đại nhân kia trước là vây cánh Nhị hoàng tử, mọi người ngàn vạn lần không được nhấc lên quan hệ cùng ông ta. Nếu không, không phải là trợ lực, về sau ngược lại sẽ sinh ra rất nhiều chuyện."
Trần A Ngọc vội vàng gật đầu đáp ứng.
Trần A Phúc vốn là ăn xong bữa cơm trưa liền muốn về nhà, nhưng chứng kiến mấy người hài tử chơi đùa ở đây rất là cao hứng, đặc biệt là Sở Hàm Yên, cùng Dương Thiến nắm tay lặng lẽ nói chuyện, tiếng cười khanh khách đều lớn không ít. Hơn nữa huynh muội Trần A Mãn cùng Dương Minh Viễn giữ lại, cũng liền đáp ứng ăn cơm tối rồi trở về.
Cơm tối sẽ ăn ở trong sân Dương mẫu. Trước ăn cơm tối, Trần A Phúc mang bọn nhỏ cùng lễ vật đưa Dương mẫu đi tới đó.
Dương mẫu cùng mấy năm trước biến hóa không lớn, mặt mũi hiền lành, chỉ hơi béo một chút. Thấy Trần A Phúc cùng mấy người hài tử thì cười cong con mắt, lại ba tiểu gia hỏa cho lễ ra mắt.
Nhưng mà, Dương mẫu đối Trần A Mãn gần như giữ thái độ không đếm xỉa. Trần A Mãn vừa đến, liền đứng ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ bà, bưng trà rót nước cho bà, các loại chiều lòng.
Có lẽ là chút chuyện này Trần A Mãn vẫn luôn làm quen, làm lên không có bất kỳ dị thường, còn mặt mày rạng rỡ. Dương mẫu cũng thản nhiên thụ, không có ý tứ để Trần A Mãn đi ngồi.
Dương Minh Viễn ngược lại có chút đỏ mặt, nói: "A Mãn ngồi đi, nương có bọn nha đầu hầu hạ."
Dương mẫu tựa như mới phản ứng kịp, cũng nói: "Nhi tức đi ngồi đi."
Trần A Mãn nghe, mới phúc phúc cho Trần mẫu, cười hì hì ngồi xuống trên ghế.
Trần A Phúc vẫn cảm thấy Dương mẫu là vị lão phu nhân hiền hòa, thông minh tri lễ. Bà sở dĩ làm như vậy, có lẽ là vì hai cháu nội mà muốn hạ uy phong kế mẫu một chút, cũng có lẽ là thái độ Trần A Mãn quá mức khiêm tốn làm cho nội tâm bà có chút to ra.
Trần A Phúc vẫn luôn không tán thành Trần A Mãn quá mức khiêm tốn. Con dâu cổ đại đối mặt mẹ chòng đều là khiêm tốn, nhưng Trần A Mãn làm được quá đáng. Trong phòng có nhiều nha đầu bà tử như vậy, như thế nào có thể để cho quản gia nãi nãi đứng bưng trà rót nước.
Nếu như Dương Siêu Dương Thiến là trai gái thân sinh của nàng, tai hoạ ngầm còn không lớn. Nhưng bọn họ không phải là trai gái thân sinh của nàng, nàng liên tục như thế, sẽ huynh muội bị dần dần lớn lên thậm chí đầy tớ coi thường. Nếu như mẹ chồng lợi hại, con riêng kế nữ lại không dễ sống chung, cuộc sống sau này A Mãn đã có thể sốt ruột rồi.
Trần A Mãn gia cảnh xác thực kém hơn Dương gia, nhưng Đường tỷ của nàng chính là quý thân Dương gia muốn cậy vào.
Trần A Phúc sắc mặt khó coi lên.
Dương Minh Viễn có bao nhiêu thông minh chứ, vừa nhìn liền biết Trần A Phúc mất hứng. Vội vàng tìm lời nói chuyện cùng Trần A Phúc, gần như đều là khen ngợi tiểu tức phụ của mình hiếu thuận trưởng bối như thế nào, bảo vệ tiểu bối, kính trọng phu quân. Khen rất thẳng thắn, Trần A Mãn mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, Trần mẫu có chút nhăn lông mày.
Trên mặt Trần A Ngọc cũng ngượng ngùng, hắn liên tục cố gắng như vậy, chính là muốn mình mau chút cường đại lên, cho muội muội chỗ dựa.
Lúc đi phòng ăn ăn cơm, Trần A Mãn mới vừa đứng lại ở sau lưng Dương mẫu, liền bị Dương Minh Viễn gọi đi ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc mang hài tử cáo từ về nhà, lại kêu A Mãn rảnh rỗi thì dẫn đứa nhỏ đi Hầu phủ làm khách nhiều hơn.
Hai mươi tháng hai, Sở đại nguyên soái dẫn đại quân bình định đi đến tiền tuyến, Sở gia cũng bình tĩnh trở lại.
Trần A Phúc dẫn bọn nhỏ trong phủ bắt đầu qua cuộc sống bình tĩnh.
Vì Trần A Phúc đặt chân giới quý tộc ở kinh thành, Sở tam phu nhân bắt đầu mang Trần A Phúc đi một vài hào môn thế gia làm khách, cũng sẽ tìm danh mục thỉnh một ít quý phụ nhân đến nhà làm khách.
Trần A Phúc gần như mỗi lần cũng sẽ mang theo Sở Hàm Yên, một cái là tìm kết nghĩa cho nàng, một cái là để cho nàng học được giao tế.
Ngày hai mươi lăm đó, Sở Hầu gia kêu người đưa thư đến cho Trần A Phúc, nói Vinh Chiêu công chúa ngã bệnh, về tình về lý Trần A Phúc đều phải đi xem nàng ta một chút. Sợ lây bệnh khí, ba hài tử nhỏ không cần mang đến, nhưng vẫn nên mang Yên Nhi.
Kể từ khi đến kinh thành, Trần A Phúc cũng không đi qua thăm Vinh Chiêu. Nhưng Sở Hầu gia kêu người đưa thư đến, nàng cũng đành phải đi.
Hiện tại Vinh Chiêu thành thật hơn nhiều, bởi vì Hoàng thượng không muốn nhìn thấy nàng ta, Vương hoàng hậu quan hệ tương đối gần cùng Mã Thục phi cũng đã thất thế bị đóng giam. Mà Cửu hoàng tử đối thủ một mất một còn của Nhị hoàng tử thành thái tử, Đan Tiệp Dư cả ngày không lộ diện một bước lên trời, thành Hiền phi, về sau còn sẽ trở thành thái hậu.
Lại đáng sợ là, Nhị hoàng tử tạo phản. Mình cùng Mã gia đã bị đính lên nhất đảng Nhị hoàng tử, về sau mình cùng mẫu phi muốn triệt để thất sủng rồi.
Nàng ta sợ nhất vẫn là, sau khi Hoàng thượng băng hà, thái tử vừa bước lên đại vị, nàng ta có lẽ liền sẽ bị phò mã vứt bỏ. Nàng ta cùng phò mã sinh sống nhiều năm như thế, nàng ta biết rõ mình trước đến giờ sẽ không thật sự có được qua tâm phò mã. Kể từ khi Cửu hoàng tử lên làm thái tử, phò mã cũng chưa từng ân ái qua cùng nàng ta nữa. Cho dù nàng ta bỏ xuống tư thái thỉnh cầu phò mã ngủ ở trong phòng nàng ta một đêm, phò mã đều lấy "Mệt mỏi " làm lí do cự tuyệt.
Nàng ta bây giờ là vừa sợ vừa tức, thật bị bệnh.