Sở Hoa cười nói: "Nếu như tỷ muội lớn lên giống cha nó, vậy thì sốt ruột rồi, cũng không dễ lập gia đình."
Nói làm mọi người cười rộ lên.
Sở tam phu nhân cười nói: "Cũng không thể nói như thế. Tạ gia nhị cô nãi nãi lớn lên tựa như quốc công gia, còn không phải là tìm một hậu sinh tốt sao."
Nhị cô tỷ của Sở Hoa lớn lên hơi đen, ngũ quan cũng hơi lộ vẻ cường tráng, nhưng tính cách hào sảng, thiện giao tế, còn gả vào An Nam Hầu phủ, rất được cha mẹ chồng và trượng phu yêu thương.
Sở Hoa lại đùa với Tiểu Ngọc Nhi trong lòng nói: "Tiểu Ngọc Nhi nhà tẩu lại xinh đẹp, lớn lên chính là sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân kinh thành nha."
Sở tam phu nhân vui mừng lên, giống như là người ta khen khuê nữ của nàng. Cười nói: "Vậy cũng không biết chừng. Cha và nương Tiểu Ngọc Nhi đều tuấn tú xinh đẹp, ta còn mong chờ bọn họ lại sinh thêm một khuê nữ cho ta dưỡng."
Chúng mọi người chê cười một trận, Lý thị dẫn nữ quyến nhị phòng đến. Sở Trân cuối năm ngoái đã đính hôn, hậu sinh là Lưu Tứ công tử Cần Tiến bá gia, quan viên nhỏ ở ngũ thành binh mã ty.
Lý thị đối với cửa hôn sự này cũng không tính hài lòng, cảm thấy môn đệ Cần Tiến bá phủ ở kinh thành không rõ ràng, Lưu Tứ công tử lại không phải là thế tử, chỉ là một tiểu quan bát phẩm ngũ thành binh mã ty, không xứng với đích nữ Vĩnh An Hầu phủ.
Nhưng Sở tam phu nhân tương đối hài lòng, cảm thấy hậu sinh thông minh tài giỏi, gia thế cũng không có trở ngại, về sau cuộc sống sẽ khá giả. Hơn nữa, Lưu gia vừa ý Sở Trân, cũng là vừa ý nàng là trải qua Sở tam phu nhân dạy dỗ. Cảm thấy nàng cùng Sở tam phu nhân tình cảm khẳng định tốt, về sau hài tử nhà mình có hai vợ chồng tam phu nhân làm chỗ dựa, tiền đồ sẽ tốt hơn. Nếu như không phải là bởi vì như vậy, dựa vào Sở Nhị lão gia không ra gì, cùng danh tiếng xấu của Lý thị ở kinh thành, căn bản sẽ không coi trọng Sở Trân.
Cho nên Sở tam phu nhân sau khi thương lượng cùng lão hầu gia và Nhị lão gia, trực tiếp định ra cửa hôn sự này. Lý thị tức giận đến khóc lóc vài ngày, cũng không quấy nhiễu được chuyện này.
Hiện thời Sở Trân thành thật tri lễ hơn trước đó, nhưng vẫn rất sợ hãi Sợ tam phu nhân.
Chứng kiến Sở Trân dạng này, Trần A Phúc lại nghĩ tới Trần Vũ Tình. Cha mẹ Trần Vũ Tình, bản thân, so với cha mẹ cùng bản thân Sở Trân thì mạnh hơn gấp trăm lần, lại bởi vì Triệu lão thái bà cùng Trần Vũ Huy, đến bây giờ đều không tìm được nhà chồng vừa ý.
Trần A Phúc thấp giọng nói với Sở Hoa: "Tiểu cô, chuyện trước kia ta nhờ muội như thế nào rồi?"
Nhà Sở Hoa chồng có một đường huynh đệ vừa độ tuổi còn chưa đính hôn, chính là Tạ Ngũ gia Tạ Phong. Tạ Phong mặc dù sinh ra ở nhà võ tướng, lại thích đọc sách, năm nay mười tám tuổi, hai năm trước đã trúng tú tài, thu năm nay sẽ liền kết cục khảo cử nhân.
Tạ gia bây giờ còn chưa ở riêng, Tạ Ngũ gia là đại nhi tử Tạ Tam lão gia, Tạ Tam lão gia là một võ quan từ nhị phẩm. Ngoại trừ tấm bảng Hộ Quốc Công phủ Tạ gia này, Trần Vũ Tình nếu như gả cho Tạ Phong cũng không tính là trèo cao. Trần Thế Anh mặc dù là một Tri phủ chính tứ phẩm, nhưng hắn là quan văn, quyền lực cùng địa vị không thể hơn hơn võ quan từ nhị phẩm. Huống chi, tiền đồ của hắn còn cao xa, mà Tạ phủ một khi ở riêng, tam phòng liền chỉ là một chi một nhánh của hộ quốc công phủ.
Trần A Phúc vừa ý Tạ gia, chủ yếu là gia phong Tạ gia đoan chính. Nghe ý tứ Sở Hoa, Tạ Ngũ gia cần cù, người cũng không cổ hủ.
Nếu là trước kia, Trần A Phúc không dám mơ ước. Nhưng bây giờ giá thị trường nhà mình tốt rồi, Trần Thế Anh quan hệ Sở gia cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.
Sở Hoa và Trần Vũ Tình tiếp xúc mấy lần, lại nghe Trần A Phúc nói một chút tình huống, vẫn rất thích vị cô nương kia.
Nàng thấp giọng nói: "Hai ngày trước ta đề ra cùng tổ mẫu, tổ mẫu vẫn tương đối thích. Nói Trần phu nhân hiền lành tri lễ, bình luận đồn đãi rất tốt, nếu theo Trần phu nhân, nhất định là người tốt. Chỉ là Tam thúc phụ cùng tam thẩm nhi còn có chút do dự, nói thanh danh Trần gia không dễ nghe..."
Trần A Phúc rất là thất vọng, danh tiếng Trần gia đã bị hai nữ nhân kia phá hủy.
Không bao lâu, lão hầu gia và nam nhân Sở gia đều đến, ngay cả Sở Hầu gia đều đến.
Sở Hầu gia trông thấy Sở Hoa đến, thật cao hứng. Thấy khuê nữ chu môi không muốn để ý mình, liền vẫy tay với Hằng Ca nhi nói: "Hằng nhi, đến chỗ ông ngoại này."
Sở Hoa mặc dù về sau biết rõ một chút nội tình, biết rõ rất nhiều chuyện không trách được phụ thân. Nhưng nghĩ đến mẫu thân chịu khổ, cũng không quá nguyện ý phản ứng đến ông. Nhưng mà, vẫn lén lút dặn dò Hằng Ca nhi, phải thân cận nhiều cùng ông ngoại.
Hằng Ca nhi cao hứng chạy tới, bò lên trên đầu gối Sở Hầu gia ngồi xuống.
Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi vừa nhìn ông nội bị biểu ca chiếm lấy, liền mất hứng. Đều lảo đảo điên chạy tới, hét lớn: "Ông, ông chúng ta." Sau đó, hai người dùng sức kéo Hằng Ca nhi xuống dưới.
Hằng Ca nhi mất hứng, hay tay nắm lấy xiêm y ông ngoại dùng chân đá hai tiểu biểu đệ. Hai tiểu ca không thiệt thòi, lại bắt đầu đánh biểu ca. Vừa đánh còn vừa kêu la: "Đánh ngươi, đánh ngươi, đoạt gia gia." Miệng vừa há to, lại là một chuỗi ngân tuyến chảy xuống.
Sở Hầu gia rất nhiều năm không được chào đón thấy mình được hoan nghênh như thế, cười đến râu ria trên cằm đều run lên, khuyên bảo: "Đừng đánh, đừng đánh, hắn là biểu ca các con."
Trần A Phúc đứng dậy kéo hai tiểu ca về, sẵng giọng: "Biểu ca là khách nhân, không thể đánh."
Trong miệng hai tiểu ca còn không phục la ầm lên: "Đánh, đánh, đánh hắn."
Lão hầu gia ha ha cười nói: "Được, được, đánh trận thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh."
Lúc ăn cơm, Lý thị rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện cùng Trần A Phúc. Lớn giọng cười nói: "Tức phụ Tuyên Nhi, thời điểm ngươi trong đi cung, trong nhà đến hai vị khách nhân muốn gặp ngươi, nói là đến đón Yên Nhi đi trong nhà vui đùa một chút."
Sở tam phu nhân trầm mặt nói: "Người nhà kia, phủ chúng ta không hoan nghênh, chưa tính là khách."
Trần A Phúc hiểu rõ, muốn gặp mình, có thể đến đón Yên Nhi, chỉ có nhà ông bà ngoại Yên Nhi - - Mã gia. Trước đó nàng cũng nghĩ tới, nếu như người Mã gia đến đón Yên Nhi thì nên làm sao.
Nàng từ đáy lòng không muốn để Yên Nhi thân cận cùng người Mã gia. Không phải là nàng ích kỷ muốn chiếm cứ tiểu cô nương, mà là nàng cũng hận người Mã gia lương bạc tuyệt tình. Lúc trước hận tâm địa coi Mã thị làm con cờ vứt bỏ như vậy, lại kệ Vinh Chiêu hành hạ Yên Nhi. Bây giờ nhìn Nhị hoàng tử cùng Vinh Chiêu thất thế, lại muốn lôi kéo làm quen cùng Yên Nhi, nào có chuyện tốt như vậy.
Nàng nhìn tiểu cô nương đầy mặt u mê một chút, thầm nghĩ, thân thế tiểu cô nương cần phải nói rõ ràng cùng nàng mới tôt. Tiểu cô nương lớn lên rồi, lại thân ở kinh thành, luôn sẽ có một ít lời nói truyền vào trong tai nàng.
Trần A Phúc rất đau lòng. Đến kinh thành, mấy hài tử này lại phải gặp phải nhiều chuyện không sung sướng lại không thể không đối mặt như thế.
Chứng kiến Lý thị mở to con mắt nghiền ngẫm nhìn nhìn bản thân, lại thương tiếc nhìn Sở tiểu cô nương một chút, Trần A Phúc tức giận một trận. Nói: "A, nhà kia đến à, ta biết rồi."
Chưa nói để tiểu cô nương đi, cũng không nói không để tiểu cô nương đi.
Lý thị có chút thất vọng, lại cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Sở Hầu gia ôm mỗi cháu nội một cái, hôn một chút. Lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi vài lần, sờ sờ khuôn mặt con bé. Mới nói với Trần A Phúc: "Nếu có người đến đón Yên Nhi, không để cho Yên Nhi đi cùng họ." Lại hừ lạnh nói: "Người nhà kia, lúc trước mặc kệ mẹ con Yên Nhi chết sống, hiện tại lại muốn dán lên. Ta hận nhất loại cỏ đầu tường này..." Nói đến phần sau, còn có vài phân tính tình.