Đan Hiền phi vui mừng gật đầu, đôi mắt đo đỏ nói: "Cũng đúng. Lúc trước hai người kia nắm quyền, nếu như tiểu thập nhất trong cung, có sống được hay không còn nói khác. Mặc dù con mắt mẫu phi khóc sắp mù rồi, nhưng tiểu thập nhất sống sót, còn có thể vui vẻ sống sót, cái này đều trọng yếu hơn hết."
Tiểu thập nhất vì Đan Hiền phi nói mà cảm động, cảm thấy người mẫu thân này cùng mẫu thân ngoài cung yêu thương mình như nhau. Cậu nói: "Mẫu phi, về sau con sẽ ở bên người, để cho người luôn khoái khoái lạc lạc. Cũng không cho người khóc nữa, vĩnh viễn thật vui vẻ, miệng cười nở hoa..." Cậu cùng Trần A Phúc ngây ngốc đã lâu, dỗ ngon dỗ ngọt buồn nôn vừa mở miệng liền đến.
Đan Hiền phi nghe, vui cực. Nàng lại nâng mặt cậu cười nói: "Đứa bé ngoan, có hiếu tâm, miệng cũng ngọt, qáu khứ con được trưởng bối dạy dỗ cực kỳ tốt."
Thái tử thấy mẹ con bọn họ chung đụng vui vẻ, rất hài lòng. Vừa nói với tiểu thập: "Thập nhất đệ, đệ mới tiến cung có lẽ có một chút không quen, chậm rãi thì tốt rồi. Phụ hoàng nói, mấy ngày này đệ liền ở Tư Nguyên cung bồi mẫu phi giải buồn, còn phải đi Từ Ninh Cung thỉnh an cho hoàng tổ mẫu lão nhân gia bà, ba ngày sau lại đi trong ngự thư phòng học tập. Lý Hiên đã ở đó, các đệ quen thuộc." Chần chờ một chút còn nói: "Trong cung không thể so với dân gian, quan hệ cùng ích lợi rắc rối phức tạp. Mặc dù tình huống hiện tại so với quá khứ thì tốt hơn nhiều, nhưng vẫn phải cẩn thận mọi chuyện..."
Tiểu thập nhất mặc dù là lớn lên ở dân gian, nhưng trước khi trưởng thành hoàn cảnh cũng không tốt, bất cứ lúc nào đều đang suy nghĩ làm như thế nào để mình không bị bán, như thế nào có thể vĩnh viễn làm con trai cho mẫu thân. Sau đó ngày sống khá giả, cậu lại sợ hãi Sở phụ thân đoạt lấy mẫu thân yêu quý đi, thời khắc đều phải tính toán như thế nào lưu lại tình yêu của mẫu thân, để cho mình qua tốt hơn ở Sở gia như thế nào. Cho nên, luận tâm kế, cậu chẳng hề đơn thuần hơn hài tử lớn lên trong hoàng cung bao nhiêu, chỉ là bớt chút âm u cùng tính kế hại người.
Cậu nghe lời thái tử nói, đứng dậy cung kính xác nhận. Đối với vị đại huynh trưởng thái tử này tuổi không khác cùng Sở phụ thân, nội tâm cậu là vừa kính vừa sợ.
Giờ Tị, thái tử điện hạ và Hiền phi nương nương ban thưởng cho Sở Thiếu phu nhân mười xe lễ vật đến phủ Vĩnh An Hầu, có gấm vóc, vật trang trí, đồ trang sức đeo tay, dược liệu v.v.
Ngày hôm sau Sở Lệnh Tuyên liền dẫn năm xe lễ vật vội vàng về phủ Định Châu.
Trần A Phúc mang bốn đứa bé ở lại Vĩnh An Hầu phủ. Tam phu nhân còn muốn giao cho Trần A Phúc việc bếp núc trong phủ, Trần A Phúc làm nũng chơi xỏ lá, bản thân mình đang nuôi con bằng sữa mẹ, rồi rất không quen thuộc kinh thành. Đợi thêm nửa năm nữa, Tiểu Ngọc Nhi lớn lên một chút, nàng cũng quen thuộc hoàn cảnh, lại nhận.
Buổi chiều ngày hai mươi tháng giêng, Hiền phi nương nương phái nội thị Hà công công đến truyền lời, thỉnh mẫu tử năm người Trần A Phúc ngày mai đi trong cung tụ họp, cũng mang theo Thất Thất và Hôi Hôi.
Ngày hai mươi mốt sớm tinh mơ, Trần A Phúc tự mình thu thập thỏa đáng, lại thu thập bốn đứa bé cùng Thất Thất, Hôi Hôi thỏa đáng, cùng nhau tiến cung.
Sở Hàm Yên cùng hai tiểu ca nghe nói muốn đi gặp thập nhất điện hạ, đều kích động không thôi.
Trần A Phúc lại cường điệu lần nữa, nhìn thấy ca ca trước kia phải gọi điện hạ, ngàn vạn lần không thể lại gọi ca ca. Sở tiểu cô nương cho dù trong lòng mâu thuẫn cái xưng hô này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nhưng hai tiểu ca lại là không nghe dặn dò, thẳng ồn ào:, "Là ca ca, không phải là điện điện. Là ca ca, không phải là điện điện."
Trần A Phúc trầm nghiêm mặt nhìn bọn họ đánh hai cái vào lòng bàn tay nhỏ bé, mắng: "Nếu dám kêu loạn, không chỉ mẫu thân cùng tỷ tỷ không để ý các con, còn không cho cáccon gặp Tiểu Ngọc Nhi."
Hai tiểu ca không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không cho bọn họ gặp muội muội. Nghe lời nói này, chỉ đành mím miệng đáp ứng: "Được rồi, được rồi."
Trần A Phúc lại giơ Thất Thất và Hôi Hôi lên nói, thấy Đại Bảo không thể gọi Đại Bảo, phải gọi điện hạ. Lúc trước, Hạ Nguyệt liền bắt đầu dạy hai con chim này kêu "Nương nương, điện hạ". Chúng nó thông minh, hai cái xưng hô này không bao lâu liền học được. Nhưng mà vừa nghe bắt chúng nó gọi Đại Bảo là điện hạ, không muốn rồi, trong miệng thẳng gào: "Thối Đại Bảo, thối Đại Bảo..."
Chúng nó là chim, không nghe lời Trần A Phúc cũng không có biện pháp.
Xe ngựa đến cửa cung, xuống xe, lại ngồi kiệu đi Tư Nguyên cung.
Mấy người Trần A Phúc đi đến Tư Nguyên cung thì hạ kiệu, do thái giám lĩnh vào chính điện.
Trong điện có một mùi đàn hương nồng đậm, ngồi trên giường La Hán là một vị phụ nhân cung trang. Phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, lớn lên mặt mũi hiền lành, mi thanh mục tú. Cung trang cảu nàng nửa cũ mới, cũng không thượng trang như thế nào. Vị này chính là Đan Hiền phi.
Nếu không phải nàng mặc cung trang, còn tưởng rằng là phụ nhân bình thường. Vài chục năm trước khi Thái tử gặp chuyện không may nàng nhất định rất an phận, sau sinh tiểu thập nhất lại tâm như tro tàn, cho dù hiện tại nhi tử là thái tử cao quý, nàng cũng không muốn kiêu căng lên, hoặc là nói đắc ý.
Có một vị huynh trưởng cường thế, lại có một vị mẫu thân từ bi, tiểu thập nhất trong cung sống không khó qua lắm. Trần A Phúc thầm nghĩ.
Ngồi phía bên phải Đan Hiền phi là tiểu thập nhất mặc áo mãng bào, cậu đã kích động đứng lên. Miệng hơi giương ra, vẫn không kêu ra "mẫu thân".
Vị ngồi kế bên là một tiểu cô nương xinh đẹp, hẳn là Lục công chúa Lý Trình.
Bên trái ngồi ba vị mỹ nhân, cung trang diễm lệ, châu ngọc đầu đầy. Các nàng hẳn là thái tử phi Trương thị, lương đễ Dương thị, lương viện Hoàng thị.
Sở tiểu cô nương trông thấy ca ca đã vài ngày không gặp, hít hít cánh mũi nhỏ, có loại cảm giác muốn khóc, nhưng vẫn nhu thuận đứng ở bên cạnh mẫu thân. Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi lại không quản được nhiều như vậy, kích động muốn xông tới, bị Trần A Phúc một tay kéo một đứa quá chặt chẽ.
Vũ Ca Nhi kêu lên: "Ca ca."
Minh Ca Nhi uốn nắn: "Không đúng, là điện điện."
Vũ Ca Nhi vội vàng sửa lại: "À, là điện điện, không phải là ca ca."
Hai tiểu ca đồng ngôn đồng ngữ chọc cho vài tiếng cười duyên, ngay cả tiểu thập nhất đều hé miệng vui mừng lên.
Trần A Phúc và Sở Hàm Yên, hai tiểu ca, cùng với mụ mụ ôm Tiểu Ngọc Nhi quỳ xuống dập đầu cho Đan Hiền phi nói: "Gặp qua Hiền phi nương nương."
Đan Hiền phi đứng dậy tự mình đỡ Trần A Phúc dậy, cười nói: "Sở Thiếu phu nhân, mau mau mời đứng lên." Lại kéo tay nàng nói: "Cô nuôi tiểu thập nhất rất tốt, dạy cũng tốt, cảm ơn. Lại thay bản cung cảm ơn mẫu thân cô."
Trần A Phúc khiêm tốn cười nói: "Thập nhất điện hạ thiên tư thông minh, nhu thuận hiểu chuyện, cho dù là ai đều thích."
Đan Hiền phi lại nhìn một chút mấy hài tử, cười nói: "Mấy ca nhi, tỷ muội, người người đều tuấn tú, đáng yêu."
Cung nữ phía sau nàng cho mấy người hài tử một người một cái ngọc Như Ý.
Lại theo thứ tự hành lễ cho thái tử phi, thái tử lương đễ, thái tử lương viện. Hành lễ cho các nàng không cần dập đầu, Trần A Phúc cùng Sở tiểu cô nương hành phúc lễ, hai tiểu ca chắp tay.
Các nàng cũng cười cảm tạ Trần A Phúc, lại khen hài tử vài câu, cho lễ ra mắt.
Tiếp theo lại chuyển hướng tiểu thập nhất.
Tiểu thập nhất vừa thấy mẫu thân khom gối vạn phúc với mình, vành mắt đều đỏ lên, nhưng vẫn cố nén đè xuống nước mắt muốn vọt lên. Đến hoàng cung không được vài ngày, ánh mắt cậu chứng kiến, lỗ tai nghe được, nhiều nhất chính là lễ giáo, không thể vượt quy củ. Chính mình, không thể trêu chọc cho mẫu thân cùng muội muội đệ đệ.
Ở thời điểm mẫu thân hành lễ cho cậu, cậu khẽ khom người một cái, nhẹ giọng hô: "Sở, Sở Thiếu phu nhân."