Mấy ngày nay, Sở tiểu cô nương liên tục mang Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi đi Lạc Mai am bồi bà nội Bụi. Trừ ăn cơm cùng ngủ ra, gần như đều ở chỗ đó. Sở Lệnh Tuyên rảnh rỗi cũng sẽ đi bồi Bụi, thậm chí cũng nghỉ ngơi ở chỗ này hai tối. Mà Trần Đại Bảo liên tục chung đụng với mấy người Vương thị ở Triều Hoa Viện, có lúc mấy người hài tử A Đường, Tiểu Đệ, Tiểu Muội, Tần Mộc cũng tới.
Sớm tinh mơ ngày mười bảy, trời mới tờ mờ sáng, mười mấy chiếc xe ngựa liền chạy ra khỏi Sở gia, cùng với vài chục con ngựa.
Tống thị đỡ Bụi lệ rơi đầy mặt, còn có Vương thị, Trần Danh cũng chảy lệ, cùng với Vượng Tài, Nguyên Bảo, đưa bọn họ ra ngoài cửa. Sở Lệnh Kỳ và A Lộc tiễn bọn họ đến ngoài thành, canh giữ nơi đó còn Vương Thành, Trần Thực, Trần Vũ Lam, Trần A Đường, Vương tiểu đệ, còn có Giao tướng quân và một đám những bằng hữu khác đưa tiễn...
Chứng kiến tường thành cao cao dần dần bị quăng ở phía sau, Trần A Phúc bỏ rèm xuống, nước mắt trong mắt lại tuôn ra. Mấy ngày này quá bận rộn rối loạn, thế cho nên không có nhiều thời giờ để suy tư kỹ càng một cái.
Lần này vào kinh, nàng không chỉ sắp đưa đi Đại Bảo yêu mến, cũng rời đi phủ Định Châu cùng Phúc Viên nàng sinh sống lâu như thế. Nàng vẫn cảm thấy, chỉ cần ở Định Châu, nàng có thể về Phúc Viên bất cứ lúc nào. Nhưng mà tiến kinh, còn muốn về Phúc Viên liền khó rồi. Đáng tiếc, thời gian quá gấp, nàng cũng không thể về đi xem một chút.
Sở Lệnh Tuyên biết rõ trong lòng Trần A Phúc không dễ chịu, sau khi cáo biệt cùng những người đưa tiễn khác, liền tiến vào xe ngựa. Thấy thế, khuyên Trần A Phúc: "Kinh thành cách nơi này không xa, chờ trời ấm áp mở đường sông, ngồi thuyền một ngày liền đến rồi. Về sau nàng nhớ nương, nhớ nhạc mẫu bọn họ, hoặc là nhớ nhà cũ, bất cứ lúc nào đều có thể trở về xem một chút."
Trần A Phúc hỏi: "Về sau trong phủ, nhiều người nhiều việc, còn có thể tùy tiện như vậy?"
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Trong phủ trưởng bối đều dễ sống chung, Nhị thẩm lại là cách phòng, bà ta không quản được nàng."
Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương ngược lại vui vẻ không thôi, nghĩ đến sắp bắt đầu cuộc sống mới, hai người đều tràn đầy mong đợi.
Đại Bảo cười nói: "Nương, về sau con bồi người trở về. Không chỉ trở về thăm bà nội, bà ngoại, ông ngoại, cậu bọn họ, còn phải về xem nhà cũ Phúc Viên, Lộc Viên, còn có Hưởng La thôn, cùng với rừng cây nhỏ đầu thôn Tây."
Sở tiểu cô nương lại bổ sung một câu: "Còn có Đường Viên, muội muốn xem Đường Viên."
Trần A Phúc cười nói: "Được, về sau chúng ta cùng nhau trở về nên nhìn đều nhìn."
Mấy ngày nay thời tiết tốt, mặc dù lạnh, lại chưa có tuyết rơi, giờ Mùi buổi chiều ngày hôm sau liền đến cửa hầu phủ.
Sở Lệnh An mang Sở Lệnh Vệ và Sở Lệnh Trí, cùng với một vài quản sự nghênh đón ở cửa, vẫn còn có ba nội thị cầm phất trần đợi ở bên trong.
Nữ quyến bọn nhỏ không xuống xe, trực tiếp đi cổng trong. Nhưng Sở Lệnh Tuyên dẫn Đại Bảo xuống xe, hàn huyên vài câu cùng mấy huynh đệ Sở Lệnh An.
Cho dù Sở Lệnh An vô cùng buồn bực, lúc bá phụ đến vì cái gì sẽ dẫn theo ba gã thái giám đến, một vị trong đó còn là đại thái giám Hà công công trong Tư Nguyên cung. Tư Nguyên cung là cung điện của Đan Hiền phi, Hà công công là một trong những công công thiếp thân của bà. Mặc dù đại ca trước đó giúp thái tử điện hạ làm việc, nhưng mà đảm đương không nổi Hiền phi nương nương phái thái giám tới đón tiếp một nhà đại ca nha.
Hắn buồn bực thì buồn bực, vẫn không dám nhiều lời.
Chờ Sở Lệnh Tuyên và Trần Đại Bảo xuống xe, Sở Lệnh An dư quang chứng kiến con mắt Hà công công liền không hề rời khỏi Trần Đại Bảo, lại còn chảy lệ.
Trần Đại Bảo là nghĩa tử đại ca, lại nói xác thực, là con ghẻ đại tẩu mang tới. Nhìn kỹ lại bộ dáng Đại Bảo, tâm Sở Lệnh An thoáng cuồng loạn một trận. Ông trời ơi...
Sau đó, Hà công công hồi cung, mà đổi thành hai vị công công khác thế nhưng theo chân bọn họ cùng đi nội viện.
Bọn họ trực tiếp đi An Vinh Đường.
Trong sảnh phòng ngồi một phòng người, trừ Sở Tam lão gia thượng nha môn không ở đây, tất cả mọi người đều ở đây, lại còn có Sở Hầu gia. Ông cùng lão hầu gia ngồi ở ghế trên.
Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mang bọn nhỏ đi làm lễ ra mắt cho các trưởng bối. Mà Trần Đại Bảo lại bị La mụ mụ trực tiếp dắt đi trắc phòng, không để cậu đi dập đầu cho trưởng bối Sở gia.
Đại Bảo thấy thế, vui sướng cùng mới lạ trước đó bỗng chốc chạy tới lên chín tầng mây, ủy khuất đến nước mắt đều chảy ra. Khóc hỏi La thị: "La mụ mụ, không phải bởi vì ta là con ghẻ mẫu thân của ta mang tới, nên không cho ta hành lễ cho trưởng bối Sở gia sao? Nương ta thích ta như vậy, nàng biết rõ các ngươi đối với ta dạng này thì sẽ khó chịu ..."
Vành mắt La mụ mụ cũng đỏ, lau nước mắt giúp cậu, thấp giọng an ủi: "Ca nhi, mau đừng khóc, không phải là như ngài nghĩ. Đại gia, còn có lão hầu gia, Hầu gia, bọn họ đều là cực thích ngài, thích ngươi giống như đại nãi nãi vậy. Bọn họ vì cái gì có thể làm như vậy, sau này sẽ đến nói rõ với ngài."
Đại Bảo hít mũi một cái nói: "Không cần nói rõ ràng với ta, ta sợ bọn họ bởi vì ta đây là con ghẻ sẽ không chào đón nương ta. Sớm biết rằng như vậy, ta liền không nên cùng đi theo Hầu phủ, nương ta cũng sẽ không bị làm khó..."
Mà khi Lý thị chứng kiến Sở tiểu cô nương lúc, con mắt đều trợn tròn. Bà ta cho dù nghe nhi tử nói Sở Hàm Yên thay đổi thông minh, cũng không nghĩ tới thật sẽ thay đổi giống như tiểu cô nương bình thường.
Nhìn lại một chút hai tiểu ca một tuổi bốn tháng liền đi được vững vàng, cường tráng, xinh đẹp, đáng yêu, trong lòng bà ta như đau đớn kim châm. Đại phòng đã có hai tôn tử, nhưng một phòng của mình ngay cả đích tôn cũng không có.
Ngẫm lại si tâm vọng tưởng quá khứ, thật đúng là buồn cười. Tay bà ta bóp chặt ở trong tay áo, nếu như không phải Cửu hoàng tử làm thái tử, đổi thành hoàng tử nào làm cũng được. Như vậy, công chúa Vinh Chiêu cũng sẽ không giống như bây giờ không quản được đại bá, một nhà đại phòng cũng sẽ không xoay người...
Xong lễ gặp mặt, lão hầu gia lưu mấy người lại Sở Hầu gia, Sở Lệnh Tuyên, Trần A Phúc, tam phu nhân, đều kêu người khác trở về, đợi buổi tối lại đến ăn cơm.
Khi Trần A Phúc đi một mình đến trắc phòng, chứng kiến Đại Bảo, không, hiện tại phải gọi cậu thập nhất hoàng tử, trông thấy tiểu thập đang đỏ hồng mắt ủy khuất vừa khẩn trương nhìn qua cửa.
Tiểu thập nhất vừa thấy Trần A Phúc vào, liền đứng dậy đi qua ôm lấy thắt lưng Trần A Phúc, nói: "Nương, con..." Cậu đột nhiên không biết nên nói cái gì, nghĩ bản thân bị ủy khuất mất hứng, lại sợ mẫu thân sẽ thương tâm.
Trần A Phúc thở dài một hơi, dùng tay nâng nâng khuôn mặt cậu, kéo cậu ngồi xuống, một tay sít sao kéo tay cậu, chỉ Vương lão ngũ theo vào nói: "Đứa bé ngoan, con nhận biết hắn không?"
Trần Đại Bảo buồn bực nói: "Hắn là Vương ngũ thúc, là hàng xóm ở Hưởng La thôn chúng ta, về sau vẫn luôn làm tùy tùng cho con, con đương nhiên nhận biết."
Trần A Phúc lại nói: "Thân phận thật sự của hắn là ám vệ trong ngự lâm quân, là chuyên môn bảo vệ Hoàng thượng. Về sau, lại được phái đi bảo vệ con." Thấy Đại Bảo mở to hai mắt nhìn nàng, lại nói: "Kỳ thật, con không phải là cô nhi, con có phụ thân cùng mẫu thân. Bọn họ không phải không cần con, là vì bảo hộ con tốt hơn, mới đưa con đi ra ngoài." Nàng chảy nước mắt, tiếp tục nói: "Chúng ta chung đụng nhiều năm như thế, là duyên phận mẫu tử hiếm có. Về sau, mặc kệ con đang sinh sống ở đâu, ta cũng sẽ luôn nhớ kỹ con, cái tay vô hình kia, cũng sẽ thời khắc dắt con..."