Sở Lệnh Tuyên còn nói, lúc trước hắn đi, chính là tỉnh Thiểm Tây cùng tỉnh Thục Tây, đại biểu Cửu hoàng tử và Sở gia gặp mặt cùng quân đội và trưởng quan hành chính địa phương hai tỉnh này.
Bởi vì hơn hai tháng trước, Vương quốc cữu nói cha già bệnh nặng, sợ còn ở trần gian không lâu. Vương hoàng hậu biết rõ khóc lớn, trong lòng Hoàng thượng mặc dù đặc biệt hy vọng lão nhân ngoan lệ kia chết mau một chút, nhưng vẫn ban thưởng không ít dược liệu tốt, cũng chuẩn vài huynh đệ Vương gia nghỉ phép. Vài huynh đệ bọn họ liền dẫn mẹ già con gái về tỉnh Nam Trung thăm lão phụ, nói nếu như cha già vẫn sống khỏe, bọn họ qua hết năm sẽ trở lại. Nếu như cha già qua đời, chỉ đành ở nhà chịu tang. Mà Vương gia trong kinh thành, chỉ còn lại một con trai trưởng, cùng một vài con em trong tộc.
Cửu hoàng tử và Sở gia lại cảm thấy, Nhị hoàng tử cùng nhất đảng Vương quốc cữu cực khác thường, cũng bắt đầu an bài trong bóng tối.
Sở Lệnh Tuyên từ phía nam trước khi về phủ Định Châu, đi một chuyến kinh thành trước, gặp Sở Hầu gia cùng Tam lão gia, lại biết được một sự kiện làm hắn khiếp sợ lại cao hứng.
Nghe Sở Hầu gia nói, trung tuần tháng chạp, Hoàng thượng lén lút nói rõ cùng Cửu hoàng tử, Sở Hầu gia cùng vài người tâm phúc, hiện tại thời cơ cho dù còn không hoàn toàn chín muồi, năm sau hắn cũng sẽ phong Cửu hoàng tử làm thái tử.
Bởi vì thân thể Hoàng thượng đã đặc biệt không khỏe, vài ngày trước liền bắt đầu thổ huyết, hắn cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu. Hắn nghĩ tại sinh thời giao đại quyền cho con trai này, sẽ kéo Vương gia nhà ông bà ngoại của Nhị hoàng tử cùng với Nhạc gia Triệu gia xuống ngựa, còn có Tôn gia nhà ông bà ngoại của Tam hoàng tử. Đặc biệt là Vương gia, thế lực căn cơ rắc rối trong quân, nhất định phải trừ tận gốc. Chứng cứ phạm tội mấy nhà bọn họ cũng đã tìm xong, chờ người Vương gia trở về liền động thủ.
Nhưng Hoàng thượng nhân từ, vẫn không đành lòng ra tay độc ác với Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử, còn kêu Cửu hoàng tử về sau đối xử tử tế hai huynh trưởng này. Nói hai người này không có chỗ dựa, cũng không tạo nổi sóng lớn, liền thả bọn họ một con đường sống.
Sự kiện này tuyệt đối bí ẩn, chỉ có Hoàng thượng, Cửu hoàng tử, Sở Hầu gia, Sở Tam lão gia, cùng với mấy… tâm phúc tuyệt đối khác của Hoàng thượng biết rõ.
Người Sở gia biết rõ chân tướng đều mừng rỡ không thôi, ẩn nhẫn nhiều năm như thế, cuối cùng sắp thành công. Mặc dù chủ tử Vương gia đều đi tỉnh Nam Trung, nhưng Nhị hoàng tử ở kinh thành, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Lệnh Tuyên sở dĩ có thể nói cơ mật tối cao này cùng Trần A Phúc, là vì người Sở gia đã coi Trần A Phúc trở thành phần tử trọng yếu trong nhà, đại sự trước đến giờ sẽ không giấu diếm được nàng.
Trần A Phúc nghe nói chuyện này, cũng cực cao hứng. Nàng sợ mình đắc ý quên mình, bị người nghe được tiếng cười của nàng, còn dùng khăn bụm miệng.
Nhưng lời của Sở Lệnh Tuyên chuyển một cái, còn nói một sự kiện không tốt. Hơn nửa tháng trước, cũng chính là mười bốn tháng chạp năm ngoái, Nhị hoàng tử nói Hoàng thượng hắn làm một giấc mộng, mơ thấy tiên đế báo mộng, nói ông ấy ở trên trời biết được thân thể hoàng thượng không tốt lắm, thật là nhớ, còn khóc.
Nhị hoàng tử khóc lóc nức nở nói, hắn làm thành tôn tử cùng nhi tử, để tổ phụ trên trời có linh thiêng không yên ổn, để phụ thân bị ốm đau hành hạ bó tay hết cách, là hắn đại bất hiếu. Hắn muốn đi Báo Qốc tự thắp hương ăn chay một tháng, để vong linh tổ phụ được an bình, để phụ thân dưỡng tốt thân thể, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...
Hoàng thượng cảm thấy ngày có chút suy nghĩ, ban đêm có chỗ mộng, con thứ hai nhất định là lo lắng cho thân thể mình, mới mơ thấy tiên đế báo mộng. Thấy con thứ hai như thế, Hoàng thượng vừa vui mừng lại cảm động, thậm chí còn có chút tự trách, cảm thấy thực có lỗi hắn. Không chỉ chuẩn tấu hắn thỉnh, còn ra sức truyền đi Nhị hoàng tử hiếu tâm có thể thấu rõ trời đất.
Hoàng thượng bị cảm động có chút hồ đồ, Nhị hoàng tử trước khi lui ra, lại còn nói câu: "Phụ hoàng biết rõ con là một đứa bé ngoan lòng son dạ sắt, chỉ là... Chao ôi, đi thôi."
Khi đó, Cửu hoàng tử cũng đã ở đó. Hoàng thượng nói khiến trong lòng Cửu hoàng tử "Lộp bộp" một cái, lời ông ta nói mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ đã đặc biệt rõ ràng. Hắn chứng kiến thân thể Nhị hoàng tử cũng cương cứng, chẳng mấy chốc liền mất, lại quỳ xuống dập đầu cho Hoàng thượng, cảm động nói: "Tạ phụ hoàng ưu ái với nhi thần, nhi thần sẽ vĩnh viễn khắc trong tâm khảm."
Sớm tinh mơ ngày mười lăm, Nhị hoàng tử liền mang tùy tùng đi Báo Quốc tự Kinh Giao.
Cửu hoàng tử cùng Sở Hầu gia, Tam lão gia đều cảm thấy Nhị hoàng tử cử động lần này khác thường, nhưng không biết rõ hắn đang giở trò gì, chỉ phải chú ý động hướng của hắn.
Ba ngày trước, cũng chính là hai mươi tám tháng chạp, Sở Lệnh Tuyên đột nhiên nhận được thư Sở Hầu gia phái người đưa tới, nói Nhị hoàng tử sử dụng kế ve sầu thoát xác - - chạy rồi, đi Bó Quốc tự ăn chay thắp hương là thế thân của Nhị hoàng tử.
Mấy người Sở Hầu gia phân tích, Nhị hoàng tử rất có thể đã đi đi về phía tỉnh Nam Trung. Bởi vì Định Châu là từ phía nam đi về kinh thành phải qua, hắn khẳng định không dám đi đường này, nhất định là đường vòng Giao Đông lại nam hạ.
Nhị hoàng tử sống sót lớn lên ở trong đám hoàng tử, lại là chỗ ra trung cung, làm thái tử danh chính ngôn thuận. Nếu như Hoàng thượng tuyên bố Cửu hoàng tử làm thái tử, Nhị hoàng tử và Vương gia rất có thể lấy "Hoàng thượng bệnh nặng bị Cửu hoàng tử đầu độc hoặc cưỡng ép", lại lấy danh nghĩa "Thanh Quân Trắc" tạo phản...
Sở Lệnh Tuyên dùng quả đấm đập giường một cái, thấp giọng nói: "Nhị hoàng tử khẳng định tính đến buổi tối ba mươi hắn đã thoát vòng vây, cộng thêm lễ mừng năm mới tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, mới để cho người vào lúc này đi ép buộc nương ta."
Nhiều tin tức như thế, khiến Trần A Phúc nhất thời khó có thể tiêu hóa, ngẩn người tại đó.
Sở Lệnh Tuyên lại hồ nghi nói: "Ý nghĩ kia của Hoàng thượng hẳn không phải là người biết rõ nội tình lộ ra, là cao nhân bên cạnh Nhị hoàng tử tính được. Có lẽ, bọn họ sớm liền tính được, mới để cho Vương quốc trượng đi trước tỉnh Nam Trung, lại mang rất nhiều con em đi qua, còn thả Dương Khánh tới vị trí mấu chốt kia. Bọn họ hẳn là đang làm hai tay chuẩn bị, nếu như Nhị hoàng tử được phong thái tử đương nhiên tốt hơn, nếu không có, bọn họ liền sẽ ủng hộ lập Nhị hoàng tử tạo phản. Cho nên, vài huynh đệ Vương gia đều mang gia quyến đi, sau đó Nhị hoàng tử sẽ đi qua..."
Trần A Phúc hồi phục tinh thần, nàng đương nhiên không thể nói Nhị hoàng tử là người trùng sinh, biết rõ Hoàng thượng sẽ phong Cửu hoàng tử làm thái tử ở năm sau, sang năm lại tìm cơ hội diệt Vương gia. Hắn làm như thế, là đang liều chết đánh cược một lần. Liền nói: "Nếu như ở trên đường để Nhị hoàng tử bị tai nạn thì tốt rồi. Thả hổ về rừng, về sau có thể khó đối phó."
Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "Nhị hoàng tử chạy tới tỉnh Nam Trung, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Hoàng thượng nhân từ, thủy chung cảm thấy Nhị hoàng tử phúc hậu, hiếu thuận, huynh đệ tương ái. Cho dù thời niên thiếu hắn không tốt tàn nhẫn, Hoàng thượng đều cho rằng đó là hoàng hậu không dạy tốt, là Vương gia truyền thụ đồ không tốt. Theo Nhị hoàng tử chậm rãi lớn lên, những tật xấu kia đều không còn. Nhị hoàng tử trở lại Nam Trung tạo phản, mới có lí do thích đáng diệt cỏ tận gốc. Chỉ là một tỉnh Nam Trung, còn không tạo nổi sóng lớn. Đến lúc tam phương giáp công, vậy bắt ba ba trong rọ..." Lại nói: "Đại khái tình thế chính là như vậy, nàng cũng không nên quan tâm nữa."
Nếu bọn họ đã có tính toán, Trần A Phúc đương nhiên liền không quan tâm. Lại nói cùng hắn tình huống an trí cho Bụi.
Sở Lệnh Tuyên gật đầu, thở dài nói: "Nương ta tâm địa bồ tát, bởi vì ta và La thúc bị thương, còn có vài vị huynh đệ bị chết, khổ sở vô cùng. Ta hiện đang bận rộn, không có thời gian khuyên bà, ngày mai nàng vẫn nên để Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi đi theo bà ấy."
Trần A Phúc gật đầu, nhìn hắn vừa nằm xuống liền chìm vào trong mộng.
Trần A Phúc nhẹ nhàng lau lông mày hắn ngủ còn hơi nhíu. Cảm thấy lông mày hắn hình như bằng phẳng, hô hấp cũng đều đều, mới đứng dậy thổi tắt ngọn nến, về phòng ngủ nghỉ ngơi.