Thời gian nhoáng một cái đến hai mươi ba tháng bảy, A Lộc đã đi phủ thành nửa tháng, cũng nên trở về. Vừa đến đầu buổi trưa Trần Danh liền đến dưới tàng cây ngồi bện giỏ, sọt, thỉnh thoảng hướng phía đông nhìn ra xa. Buổi trưa nghỉ cũng chỉ vào nhà chợp mắt, lại đi ra tiếp tục nhìn ra xa. Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, biết rõ bọn họ sẽ không về, mới thất vọng trở về phòng.
Lòng của Trần A Phúc cũng nâng lên, thỉnh thoảng đi nhìn sang phía đông, ngay cả Trần Đại Bảo mỗi một buổi chiều đều dắt chim đi dạo kiêm nhặt củi ở nơi tĩnh mịch đầu thôn Tây trước khi về nhà cũng sẽ mang Thất Thất cùng Hôi Hôi đi dạo một vòng ở phía đông.
Đầu giờ tị ngày hai mươi bốn, Trần A Phúc làm đệm giường ở trên giường, Trần Đại Bảo đang luyện tập viết chữ, đột nhiên nghe được Trần Danh ngồi ở dưới mái hiên đang hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
Một người đàn ông xa lạ cất cao giọng hỏi: "Xin hỏi nhà Trần Đại Bảo ở đâu?"
Trần A Phúc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, Dương Siêu đang ôm cửa sổ xe thò đầu ra nhìn ra ngoài.
Trong lòng nàng thầm nói, Dương đại gia này quả thật không khách khí, nhà mình và hắn cũng không thâm giao gì, vì sao liền thật sự để cho nhi tử hắn đến chứ?
Nhưng người tới là khách, huống chi còn là hài tử hợp tác buôn bán. Nàng vừa xuống giường vừa nói với Đại Bảo: "Nhi tử, mau, Dương Siêu đến rồi."
Trần Đại Bảo nghe xong, vội vàng để bút xuống chạy đi, lớn tiếng kêu lên: "Dương Siêu ca ca."
Dương Siêu xuống xe, cười toe toét miệng rộng nói: "Đại Bảo, ta nhớ Hôi Hôi nhà đệ."
Trần Danh còn đang sững sờ, không biết ngoại tôn làm sao sẽ nhận biết thiếu gia nhà giàu. Trần A Phúc cũng đi ra, cười nói: "Khách quý đến chơi, mời vào." Lại nói cùng Trần Danh hài tử này là thiếu đông gia tửu lâu Hỉ Nhạc.
Trần Danh nghe cũng vội vàng đứng dậy chào đón.
Đến cùng Dương Siêu, có một gã sai vặt Lập Đông mười mấy tuổi, còn có Dương lão bá đánh xe. Trong tay bọn họ xách hai miếng thịt, bốn cái móng heo, hai bao kẹo, một túi nho lớn.
Xem ra, bọn họ muốn ở nhà mình ăn bữa cơm trưa.
Trần Đại Bảo hỏi: "Thế nào không thấy được Thiến muội muội vậy?"
Dương Siêu nói: "Cha ta không yên tâm muội muội đến, liền để một mình ta đến thôi." Lại thành thật nói: "Nếu như lần này ta chơi thật thú vị, lần sau liền mang muội muội đến."
Trần A Phúc để Đại Bảo đưa bọn họ đi nhà mới chơi đùa, Thất Thất và Hôi Hôi đang ở bên kia chờ tiểu chủ nhân chờ đến nhàm chán, đào ở trên giá treo gọi tới gọi lui. Kim Yến Tử không ở nhà, lại đi trong núi.
Trần A Phúc nấu canh sơn tra cho bọn họ, lại lấy nho rửa sạch cầm qua, rồi bắt đầu nấu cơm, Trần Danh giúp đỡ nhóm lửa.
Dương Siêu nhìn thấy Hôi Hôi cùng Thất Thất, thích đến không thôi. Đặc biệt là nhìn thấy Thất Thất đôi mắt toát ra hào quang, nói: "Thất Thất quả thật xinh đẹp cực kì, đẹp mắt giống như muội muội của ta."
Cậu vuốt lông Thất Thất một cái còn nói: "Ta để cha ta đi mua hai con vẹt trở về, dạy chúng nó thật lâu cũng không biết nói chuyện, kém xa Hôi Hôi cùng Thất Thất."
Trần Đại Bảo lại đắc ý, nói: "Thất Thất, vác một cái 'Đỗ Khang'." (Rượu)
Thất Thất liền lắc đầu kêu lên:, "Tại sao giải sầu, chỉ có rượu Đỗ Khang." Thanh âm đồng dạng cùng Trần Danh.
Hôi Hôi cũng không cam chịu thế yếu, nhảy chân gọi: "Đại Bảo muốn đi tiểu một chút, Đại Bảo muốn đi tiểu một chút." Thanh âm đồng dạng cùng Đại Bảo.
Đại Bảo đỏ mặt, Dương Siêu cười đến đau bụng.
Đang chơi, Tiểu Thạch Đầu đến, cậu là tới đưa sữa. Trâu vàng nhà cậu hôm trước sinh con nghé con, Trần A Phúc nghe nói xong, liền đi Võ gia hỏi tức phụ Trường Căn, nói là sau khi A Lộc trở lại có thể mỗi ngày đi mua một ít sữa trở về bổ thân thể cho hắn hay không.
Tức phụ Trường Căn sẵng giọng: "Đó là thứ đồ tốt gì, còn cần mua? Người nhà chúng ta đều không thích uống sữa tươi, không thích mùi tanh kia. Về sau mỗi ngày ta để Tiểu Thạch Đầu đưa một ít qua cho các muội, tiểu tử kia, còn ăn của nhà muội không ít thứ đồ ngon."
Hai ngày nay, buổi sáng mỗi ngày Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ đến đưa một ít sữa hồ lô.
Sau đó, Trần Đại Bảo lại dẫn Dương Siêu, Tiểu Thạch Đầu cùng Lập Đông, chạy tới thôn đông "Lưu" điểu (dắt chim đi dạo). Hai con chim bay trên trời, ba người đuổi theo dưới mặt đất.
Trong chốc lát, bọn họ chạy ở trong rừng cây nhỏ, trong chốc lát, bọn họ lại chạy tung hoành dọc ngang ở trên bờ ruộng. Bờ ruộng có hơi nhỏ hẹp, Lập Đông liền dắt Dương Siêu chậm chạy.
Dưới trời xanh, hai con chim khi thì lượn vòng dưới trời thấp, lúc thì bay cao trên không. Thời điểm khi chúng nó sắp tới gần Đường Viên, Trần Đại Bảo hét lớn: "Không nên đi chỗ đó, trở về."
Thất Thất cùng Hôi Hôi lượn một vòng, lại bay về.
Khi mấy người về đến nhà, đều đã mồ hôi đầm đìa.
Trần A Phúc đã chuẩn bị tốt nước nóng, cho Dương Siêu cùng Đại Bảo tắm rửa, thay xiêm y một lần nữa. Lại lấy khăn lau mồ hôi cho Tiểu Thạch Đầu, giữ cậu lại ở nhà ăn bữa cơm trưa.
Bữa cơm trưa làm thịt kho tàu, thịt xào lăn, cải trắng áp chảo, cà tím dầm, canh móng heo. Còn làm chút tâm, bánh bí ngô sữa rán dầu.
Bắc một cái bàn ở dưới tàng cây bên nhà mới, Trần A Phúc dẫn Đại Bảo cùng Dương Siêu, Tiểu Thạch Đầu ăn cơm ở bên này, Trần Danh bồi Dương lão bá cùng Lập Đông ăn cơm uống rượu ở trong nhà cũ.
Dương Siêu hô to món ăn ở đây còn ngon hơn trong tửu lâu nhà cậu, ăn được cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng, đặc biệt là thích ăn bánh bí ngô.
Trần A Phúc cười nói: "Thích thì tới nhà chơi nhiều, Trần di làm cho con."
Dương Siêu không khách khí gật đầu nói: "Được, lần sau sẽ dẫn muội tử của con theo." Lại nói: "Trần di, muội muội của con thích ăn nhất là món điểm tâm, có thể mang một ít bánh bí ngô trở về cho nó ăn hay không?"
Trần A Phúc gật đầu cười nói: "Được."
Trần Đại Bảo chính là ăn nhiều thịt kho tàu, Tiểu Thạch Đầu càng không ngừng gặm móng heo. Hai tiểu tử này, có đúng là đủ nghiện thịt.
Cơm nước xong, Dương Siêu còn không muốn đi, nói chơi một lát nữa. Cậu không nỡ bỏ Đại Bảo, lại không bỏ được Hôi Hôi cùng Thất Thất.
Lão Dương bá khuyên nhủ: "Đại gia dặn thiếu gia ăn xong bữa cơm trưa thì đi, nếu như thiếu gia không nghe lời, về sau thì không tới được nữa. Nếu như thiếu gia nghe lời, lần sau còn có thể tới."
Sau đó, Lập Đông liền ôm Dương Siêu khóc rống lên xe ngựa.
Trần A Phúc lại cầm một giỏ rau xanh mới mẻ mới vừa hái cùng một bao giấy dầu bánh bí ngô sữa lên xe ngựa, nói: "Rau xanh mới vừa hái xuống, rau tươi."
Thời điểm Tiểu Thạch Đầu đi, Trần A Phúc lại cho cậu một ít bao kẹo cùng một bao bánh bí ngô mang về.
Nháo cho tới trưa, Trần Danh cùng Đại Bảo đều có chút mệt mỏi, bọn họ nghỉ ngơi trên giường. Trần A Phúc thì thu thập phòng bếp, lại xoa muối lên một miếng thịt còn dư lại, hong mát ở dưới mái hiên.
Nàng mới vừa làm xong những chuyện này, đã nhìn thấy một chiếc xe bò đánh về phía cửa nhà mình, Vương thị ngồi ở phía trên, A Lộc nằm ở phía trên.
Trần A Phúc hưng phấn mà la lớn: "Cha, nương con cùng A Lộc trở về rồi." Sau đó, chạy ra cửa.
Nàng đỡ A Lộc xuống xe, lại lấy xuống mấy bao đồ trên xe. Vương thị trảm hai trăm văn tiền xe cho phu xe, lại để cho Đại Bảo bưng chén nước đến cho phu xe uống, tiễn hắn đi.
A Lộc đã có thể chống gậy đi đường. Trần A Phúc nâng mặt hắn nhìn nhìn, hắn lại gầy, lộ ra đôi mắt càng lớn, lúm đồng tiền sâu hơn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Nếu hắn là Trần Đại Bảo, Trần A Phúc nhất định sẽ hôn hai cái. Nhưng đứa bé đã mười tuổi, sợ dọa hắn, Trần A Phúc chỉ là nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt hắn, đau lòng nói: "A Lộc cuối cùng trở về, mấy ngày này tỷ tỷ rất nhớ đệ."
A Lộc khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, đệ cũng nhớ tỷ, nhớ cha và Đại Bảo."