Cơm nước xong, mấy người Trần A Phúc trở về Đường Viên. Nàng không đi quản chuyện Vương lão hán, Vương Thành làm quan, Hồ lão ngũ cùng La Nguyên cũng đều ở chỗ đó, chuyện sẽ được giải quyết viên mãn.
Buổi chiều, La Nguyên và Đại Bảo cùng nhau đến Yến Hương Các. La Nguyên nói, ăn xong lưu thủy yến, Trần Danh, Vương Thành, Hồ lão ngũ, La Nguyên, cùng Vương lão hán và Vương Tài cùng với Ngũ thị đóng cửa thương lượng thật lâu. Vương Thành đáp ứng tính một lần cho Vương lão hán năm mươi lượng bạc, lại mỗi tháng cho năm lượng bạc dưỡng lão. Nhưng mà, không cho tỷ tỷ Vương thị lại cho ông ta bạc dưỡng lão, bởi vì Vương thị đã gả đi Trần gia, là người Trần gia. Nếu như Vương lão hán nhất định khiến Vương thị đưa tiền, như vậy hắn liền hạ năm lượng bạc dưỡng lão xuống hai lượng... Vương lão hán cùng Ngũ thị không muốn đáp ứng, bọn họ muốn cùng đi phủ thành hưởng phúc, nhưng Vương Tài đáp ứng thống khoái. Hồ lão ngũ liền gọi Ngũ thị đi một bên, trừng mắt hù dọa một trận, Ngũ thị bị buộc đáp ứng, lại khuyên Vương lão hán đáp ứng.
Chờ La Nguyên đi rồi, Đại Bảo chen vào trong lòng Trần A Phúc nói: "Mẫu thân, người và bà ngoại, ông ngoại thật tốt, lúc trước trong nhà gian nan như vậy, cũng không nghĩ tới bán con đổi bạc."
Trần A Phúc dùng khăn lau mồ hôi trên trán cậu, cười nói: "Vậy giải thích rõ nhi tử là người có đại phúc, mới rơi ở trong nhà loại người lương thiện chúng ta."
Đại Bảo lại nghiêm trang nói: "Mẫu thân, nhi tử sẽ nỗ lực thật tốt khảo công danh, mọi người sẽ không uổng công nuôi con."
"Được, chúng ta chờ hưởng phúc nhi tử." Trần A Phúc nói.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày một tháng bảy, Sở Lệnh Tuyên mang người một nhà về phủ thành, cùng nhau trở về còn có một nhà Vương Thành. Trần Danh bận rộn việc đồng áng, phải tạm thời ở nông thôn.
Trước khi đi, Trần lão thái và Trần Nghiệp thế nhưng đến Đường Viên, đưa Trần A Phúc một chút sản vật núi rừng, Trần lão thái còn không ngừng cảm tạ Trần A Phúc trợ giúp với Trần gia. Nghe Vương Thành nói, bọn họ lại để cho Vương Thành giúp đỡ mang theo một chút rau xanh mới mẻ cùng sản vật núi rừng cho Trần Thực.
Bọn họ liền nghĩ thông suốt mau như thế? Trần A Phúc không thiếu sản vật núi rừng, nhưng vẫn cười bày tỏ cảm tạ.
Thời điểm bọn họ đi, không chỉ đám người Trần Danh để đưa tiễn, ngay cả Vượng Tài cùng Nguyên Bảo đều đến.
Vượng Tài cùng Nguyên Bảo rất không nỡ xa bọn họ, kêu uông uông, đặc biệt là Nguyên Bảo, đều rơi lệ. Nguyên Bảo thông minh hơn Vượng Tài nhiều, rất biết biểu đạt tâm tư chính mình. Mặc dù nó đến Lộc Viên không lâu, gần như lấy tất cả mọi người thích.
Vương thị an ủi: "Chờ trung tuần tháng chín, chúng ta hết bận công việc trong đất, liền mang bọn ngươi đi phủ thành trụ."
Một nhà Trần A Phúc cùng động vật gia cũng không bỏ được chúng nó, Trần Đại Bảo nói: "Chờ các ngươi đến, liền đi nhà ta ở vài ngày."
Buổi chiều, một đoàn người ngựa Sở Lệnh Tuyên tiến vào phủ Định Châu, Sở Lệnh Tuyên trực tiếp đi nha môn, đám người Trần A Phúc về phủ Tham tướng - - không, hiện tại phải gọi là phủ Phó tổng binh.
Xua đuổi bọn nhỏ trở về phòng nghỉ ngơi, Trần A Phúc liền kêu người đưa thiệp cho Tống thị, để cả nhà bọn họ đến trong phủ ăn cơm tối.
Kể từ khi Sở lão hầu gia đến phủ Định Châu, Tống thị cách vài ngày liền sẽ mang Văn ca nhi đến thỉnh an cho lão gia tử, Sở Lệnh Kỳ nghỉ hưu mộc rảnh rỗi cũng sẽ đến bên cạnh lão gia tử kính hiếu.
Hai mẹ con Tống thị ở giờ Dậu mới tới. Trần A Phúc mệt mỏi, mới rời giường không bao lâu.
Tống thị vừa đến, liền nói với Trần A Phúc: "Đại tẩu, lão Hà gia gặp chuyện không may."
Trần A Phúc biết rõ lão Hà gia trong miệng nàng là chỉ nhà Hà Lâm Sinh, hỏi: "Nhà hắn không phải là sắp vào kinh sao, còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Tống thị nói: "Hà gia mấy ngày nữa liền muốn tiến kinh, ngày hôm qua thỉnh một vài người quan hệ thân mật đi ăn cơm, cũng thỉnh một nhà Giao đại nhân. Buổi sáng hôm nay Giao đại nãi nãi đến nhà của muội một chuyến..."
Sở Lệnh Tuyên đẩy Hà Phó Tổng Binh - - không, hiện tại phải gọi là Hà tham lĩnh, đẩy Hà tham lĩnh đi rồi, lão Hà gia hận thấu Sở Lệnh Tuyên, ngay cả Trần Thế Anh cũng hận luôn. Bọn họ cảm thấy, Trần Thế Anh khẳng định biết rõ sự kiện này, lại chưa nói cùng nhà mình. Cái thân gia này kết, thật là không có một chút tác dụng.
Cho nên ngay cả loại tiệc cáo biệt này cũng không thỉnh thân gia Trần gia, ngược lại thỉnh một nhà Giao tổng binh khéo léo.
Nghe Giao đại nãi nãi nói, chủ tử Hà gia đều đi ra hầu khách, đơn độc thiếu Hà Nhị nãi nãi Trần thị, cũng chính là Trần Vũ Huy. Hà phu nhân thoái thác lí do là, Trần thị cảm phong hàn nhẹ, nghỉ ngơi nha.
Thời điểm các nàng đang uống trà nói chuyện, Hà Nhị nãi nãi đột nhiên đến phòng. Hai vành mắt nàng ta xanh đen, mũi bị sưng, đi đường thì què, còn mặc xiêm y nha đầu.
Nàng ta vừa tiến đến, liền lớn tiếng khóc ròng nói: "Ta đây một thân thương tích đều là bị Hà Lâm Sinh đánh, thỉnh các vị phu nhân nãi nãi ở đây làm chứng, nếu như ngày nào đó ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không phải là ta bị bệnh chết, mà là bị người Hà gia chỉnh chết ..."
Trần Vũ Huy nói còn chưa dứt lời, Hà phu nhân liền nói nàng ta phát sốt cao nóng mơ hồ, kêu người vội vàng "Đỡ" nàng ta trở về.
Trần Vũ Huy liều mạng thoát khỏi đầy tớ lôi kéo, xông tới quỳ xuống ôm lấy chân Giao phu nhân khóc ròng nói: "Giao phu nhân, Giao đại nhân chính là bà mai chúng ta, thỉnh cầu ngài cứu cứu ta, Hà gia muốn đánh chết người ..."
Người khác có thể không đếm xỉa đến, Giao phu nhân lại không thể, nam nhân của bà lại là bà mai của người ta. Giao phu nhân kéo Trần Vũ Huy lên hỏi: "Ai da, đứa nhỏ đáng thương, như thế nào sẽ bị đánh thành dạng này? Ai đánh?" Bà đây là biết rõ còn cố hỏi.
Hà phu nhân vội vàng nói: "Lão Nhị tức phụ, người ngươi không khỏe, trở về nghỉ ngơi đi, những chuyện kia chúng ta âm thầm nói."
Trần Vũ Huy chưa từng có giác ngộ việc xấu trong nhà không giương ra ngoài. Lại không nói ra trước mặt mọi người, nàng ta bị đánh chết thì làm sao bây giờ? Hà gia sợ nhất nói cái gì, nàng chính là muốn nói cái đó. Thừa dịp bây giờ còn đang ở Định Châu, nhất định phải để Hà gia biết rõ mình lợi hại. Như thế nào khinh người quá đáng, nàng ta dám đánh bạc da mặt, nàng ta dám đập nồi dìm thuyền, chỉ có dạng này mới có thể tự vệ...
Nàng ta gắt gao kéo cánh tay Giao phu nhân khóc ròng nói: "Ta là bị Hà Lâm Sinh đánh, hắn ngày ngày sủng ái những tiểu yêu tinh kia cường đè đầu ta, ta đều nhịn. Nhưng mà, cha chồng bị điều đi vệ quân kinh thành, chuyện liên quan gì tới ta chứ, hắn lại trút giận với ta, nói cha chồng là đại tỷ phu nhà mẹ đẻ ta cùng cha ta liên thủ hại ... ông trời ơi, ta thật sự là oan uổng mà, cha ta lại có bản lĩnh cũng duỗi tay không đến bên trong quân. Còn Sở gia..."
Hà phu nhân cản nhiều lần đều không cản được nàng ta nói, Giao phu nhân nghe đến đó cũng không tốt tiếp tục nghe nữa, vội vàng nói: "Hà Nhị nãi nãi, những lời kia mau chớ nói, nói ..." Nữa sẽ bị đánh.
Câu nói kế tiếp bà thẹn thùng nói ra.
Giao phu nhân nhìn Hà phu nhân tức giận đến mặt đều trướng lên, dùng khăn giúp Trần Vũ Huy lau nước mắt, nói: "Nghe lời, trở về nghỉ cho khỏe đi. Vợ chồng son, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nhà nào cũng như này. Ta sẽ thỉnh lão gia nhà ta nói Lâm Sinh một chút, để hắn xin lỗi cháu là được, không thịnh hành còn đánh tức phụ như vậy. Tức phụ là dùng để thương, không phải là dùng để đánh."
Hà phu nhân cũng đành phải nói: "Ai da, hỗn tiểu tử kia đánh ngươi? Ta thế nhưng không biết. Lão Nhị tức phụ yên tâm, ta chắc chắn kêu lão tử hắn nện da hắn, hắn lại không dám nữa. Còn có liên thủ những thứ gì kia, nhất định là lão Nhị rượu vàng uống nhiều, nói đùa, lão Nhị tức phụ mau đừng nói nữa."