Trần A Phúc cười móc khăn ra xoa xoa mồ hôi trên trán Trần Vũ Lam, nói: "Không phải là như thế. Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó, trong hoạn nạn gặp chân tình..."
Trần Vũ Lam ngồi trong chốc lát, liền đề xuất cáo từ. Trần A Phúc không giữ lại, hắn còn phải đi về giúp đỡ tiếp đãi khách nhân.
Về sau Trần A Phúc cực kỳ hối hận, hôm nay không đi Trần phủ, không nhìn thấy tình cảnh làm nàng hưng phấn nhất kia.
Trần Vũ Lam trở về nhà, chứng kiến tiền viện rỗng tuếch, một người khách nhân cũng không có.
Đầy tớ thấp giọng bẩm báo nói, nhà cũ đến vài tộc lão, nói là bỏ phụ. Những khách nhân đều đi rồi, lão gia bồi bọn họ ở phòng nghị sự ngoài thư phòng.
Trần Vũ Lam nghe, trên mặt không hiện, nội tâm lại có chút mừng thầm. Hắn cảm giác mình có loại tâm tình này là không tốt, là bất hiếu, nhưng hắn chính là cao hứng nhịn không được.
Cuối năm ngoái, chuyện Trần Thế Anh bởi vì Triệu thị gặp chuyện không may liền truyền đến nhà cũ. Nghe nói Triệu thị làm nhiều chuyện ác như vậy, còn trở ngại tiền đồ Trần Thế Anh, ngay cả Trần phụ chết cũng có quan hệ với bà. Trần lão tổ giận dữ, Trần Thế Anh chính là vinh quang bộ tộc bọn họ, sao chứa được Triệu thị hại người. Khi đó, hắn liền muốn mang tộc nhân đi phủ Định Châu đại biểu gia tộc ra phụ (ra phụ: có nghĩa là hưu bỏ, từ bỏ người đàn bà góa trong gia tộc. Tộc trưởng, tộc lão thay cho người trượng phu đã chết hoàn thành hình thức này.)
Nhưng mà, tộc trưởng Trần lão bá phải suy tính thật nhiều, nói không biết rõ Trần Thế Anh lén lút có làm qua chuyện phạm pháp khác không, không biết rõ tội danh của hắn đến cùng có bao nhiêu. Nếu như lớn đến sẽ dính líu đến tộc nhân, thì ngàn vạn lần không ra mặt gánh vác.
Về sau, những chuyện kia của Trần Thế Anh dần dần truyền đến tỉnh Hồ An, truyền đi càng thêm cụ thể, cũng truyền đi mọi người đều biết. Trần Thế Anh không làm bất luận chuyện phạm pháp gì, đều là Triệu ác phụ thị kia làm, Trần Thế Anh quản giáo không nghiêm, còn muốn gánh họa cho nương hắn...
Cái này khiến cho tộc nhân Trần thị vẫn luôn lấy Trần Thế Anh làm kiêu ngạo bỗng xấu hổ khó làm, trước kia cô nương Trần gia liên tục đắt hàng cũng bỗng chốc không có người nào nguyện ý cưới, nói phụ nữ Trần gia không hiền.
Đầu tháng ba, Trần lão tổ liền mang tộc trưởng Trần lão bá cùng vài tộc nhân đức cao vọng trọng, cùng với một chắt trai của mình đi đến phủ Định Châu. Bọn họ ngồi xe bò ba ngày, thuyền lớn bảy ngày, trung tuần tháng ba đi đến phủ Định Châu. Mấy ông già còn có đầy đủ đầu óc, cũng không đi Trần phủ, mà là ở tại khách sạn.
Sáng hôm nay, tin tức Trần Thế Anh hồi phủ Định Châu, vẫn nhậm Tri phủ Định Châu bỗng chốc truyền ra, cũng truyền đến khách sạn, mấy ông già liền cùng nhau đến Trần phủ.
Lúc đó, Trần Thế Anh đang mặt mày hớn hở nghênh đón khách nhân, chứng kiến mấy ông già sắc mặt bất thiện đến trong nhà. Hắn biết rõ bọn họ kẻ đến thì không thiện, vội vàng tiến lên chắp tay cười nói: "Lão tổ tông, đại bá, vài vị thúc thúc, nếu như đến làm khách, ta hoan nghênh. Nếu như làm cái khác, có thể chờ đến khách nhân đi xong rồi hãy nói hay không?"
Trần lão tổ khoát tay chặn lại, hắng giọng nói: "Tại sao phải chờ khách nhân đi rồi nói sau? Chuyện xấu nhà cháu đã sớm truyền khắp rồi, chúng ta không nói người ta cũng biết rõ. Chúng ta là tới giúp cháu, cháu không đành lòng xử trí ác phụ kia, chúng ta giúp cháu xử trí." Ông ngồi ở trên mặt ghế do chắt trai chuyển đến, tiếp tục nói: "Tiểu tử Thế Anh, cháu mặc dù làm quan, nhưng cũng là tộc nhân Trần thị ta. Phụ thân đã mất của cháu, là ta nhìn nó từ đứa nhỏ trắng mông lớn lên, đọc sách biết chuyện hiểu lý lẽ. Đáng tiếc là, cha mẹ của nó chết sớm, chúng ta không đành lòng nó một mầm non tốt đọc sách, bởi vì không có cha mẹ cung cấp nuôi dưỡng mà gián đoạn việc học. Nó bắt đầu từ chín tuổi, liền do trong tộc cung cấp nuôi dưỡng, không chỉ cung nó ăn mặc, còn cung nó đọc sách. Nó cũng không chịu thua kém, trúng tú tài, đậu Cử nhân, đáng tiếc vào kinh xuân kỳ không trúng, trên đường hồi trình bị bệnh, lại cưới Triệu thị ác phụ kia, cho nên tại tuổi còn trẻ mất mạng... Tiểu tử Thế Anh, cháu là đứa bé ngoan, là vinh quang tộc nhân Trần thị chúng ta, nhưng tâm địa quá mềm yếu, lại lòng dạ đàn bà, cho nên tại dung túng ác phụ. Cháu hạ không được nhẫn tâm, chúng ta giúp cháu hạ, cũng không thể để cho ác phụ kia hại danh tiếng người bộ tộc Trần thị ta cùng gia phong."
Rồi ông chắp tay nói với những khách nhân xem náo nhiệt: "Các vị đại nhân, các vị lão gia, mọi người nhất định cũng nghe nói việc ác của Triệu thị. Chúng ta hôm nay là đến đại biểu cha ruột đã chết đi của tiểu tử Thế Anh ra phụ, thỉnh các vị đại nhân lão gia làm chứng."
Những khách nhân chứng kiến Trần Thế Anh đỏ bừng cả khuôn mặt, đương nhiên sẽ không đứng ở chỗ này chướng mắt. Bọn họ nhận biết Trần Thế Anh, nhưng không biết tộc lão Trần gia cái gì. Liền đều ào ào đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Còn có người khuyên Trần lão tổ: "Lão nhân gia, có chuyện thì từ từ nói, đừng tức giận. Trần đại nhân xử án vài chục năm, là phán đoán sáng suốt nhất không phải sao."
Trần Thế Anh chỉ đành mắc cỡ đỏ mặt ôm quyền nói với khách nhân rời đi: "Trần mỗ hổ thẹn, hôm nào nhất định mời khách bồi tội."
Sở Lệnh Tuyên đã ở. Hắn không đi, không chỉ bởi vì hắn là con rể, phải giúp Trần Thế Anh xử lý sự vụ, lại muốn nhìn một chút kết cục của lão phu nhân, xong trở về nói rõ ràng cùng tiểu tức phụ.
Gặp những khách nhân đều đi, Trần Thế Anh thỉnh nhóm tộc lão đi ngoại thư phòng. Đợi đầy tớ dâng trà xong, đứng dậy chấp tay với nhóm tộc lão nói: "Lão tổ tông, nương cháu làm chuyện sai lầm, nhưng bà chôn cất đưa tiễn cho cha cháu, nuôi cháu lớn thành người. Chỉ bằng hai điểm này, cũng không thể bỏ bà."
Trần lão tổ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta hôm nay muốn ra phụ, không chỉ là bởi vì ác phụ kia làm chuyện xấu, ảnh hưởng tiền đồ của cháu, ảnh hưởng khuê nữ Trần gia khó tìm nhà chồng, lại bởi vì ả hại chết chồng."
Trần Thế Anh nói: "Lão tổ tông, lời nói này không thể nói lung tung. Nếu nương cháu hại chết cha cháu, quan phủ cũng sẽ truy bắt bà quy án."
Trần lão tổ hừ lạnh nói: "Ta không có nói lung tung, trong lòng cháu rõ ràng." Sau đó, cho Trần tộc trưởng một ánh mắt.
Trần tộc trưởng hắng giọng một cái, niệm vài điều lý do ra phụ.
Một là Triệu thị gián tiếp hại chết chồng. Ở thời kỳ Trần phụ bệnh nặng, có cao tăng chỉ điểm tìm được Vương thị vào cửa xung hỉ làm con dâu nuôi từ bé, Triệu thị lại dương phụng âm vi, không thượng đương cho Vương thị, không coi nàng như con dâu, còn tính toán đánh đuổi nàng đi, cho nên đắc tội thần linh, khiến Trần phụ vốn là bệnh tình đã thật tốt lại nặng thêm cho đến chết đi.
Hai là không hiền không từ. Con trai vừa trúng cử liền lén lút đuổi đi con dâu Vương thị đã xung hỉ cùng đốt giấy để tang cho Trần phụ, còn xui khiến người khác bán nàng đi trong núi.
Ba là tham lam thành tính, tổn hại luật pháp. Nhiều lần lấy danh nghĩa nhi tử thu nhận hối lộ lớn, lại dung túng tộc nhân Triệu thị thịt cá quê nhà, giành tiền tài, trở ngại tiền đồ nhi tử.
Bốn là ích kỷ ác độc. Vì che giấu chính mình phạm phải việc ác, xui khiến người khác buôn bán cháu gái ruột.
Trần lão tổ còn nói, chỉ bằng một điều Triệu thị hại chết chồng, phán mụ ra phụ đều là xem ở trên mặt mũi Trần Thế Anh có tiền đồ, nếu không nhất định phán mụ trầm đường. Nếu như Trần Thế Anh dám lấy làm quan phổ áp bức bọn họ không được phép bỏ Triệu thị, ông ta liền dẫn tộc nhân đi thỉnh quan phụ mẫu lão gia làm chủ. Dù sao hộ tịch của Trần phụ cùng Triệu thị đều ở tỉnh Hồ An, từ quan phụ mẫu nơi đó trực tiếp phán ra phụ...
Trần Thế Anh biết rõ, chuyện này nếu như xử lý không tốt, không chỉ sẽ lại lần nữa mất mặt ném xuống quê nhà, nương hắn thật là có khả năng bị hưu bỏ. Hắn mặc dù cũng giận nương hắn làm nhiều chuyện ác như vậy, lại không đành lòng nhìn bà lớn tuổi như thế còn bị hưu.
Mấy lý do ra phụ kia, mấy cái sau hắn không thể cãi lại, nhưng điều thứ nhất tuyệt đối không thể thừa nhận. Nếu như thừa nhận, nương hắn xác định vững chắc bị hưu.