Vương thị chứng kiến Giang thị gầy hơn trước kia nhiều, cũng tiều tụy nhiều, khuyên nhủ: "Đệ muội, ta nghe A Phúc nói Anh đệ không có việc gì. Anh đệ còn có thể dựa vào làm tốt nông canh Định Châu, được Hoàng thượng coi trọng. Muội phải an tâm..."
Giang thị nước mắt dâng lên, thở dài nói: "Muội biết rõ, nhưng mà vẫn nhịn không được. Cái tâm này, ngày ngày khó chịu tựa như lăn lộn ở trong nồi nước sôi..."
Trần Vũ Tình, Trần Vũ Lam, Trần Vũ Hà đều đến, Trần Vũ Huy không tới, nàng ta bị bệnh. Đã qua hôn kỳ nàng ta gả cho Hà gia, mà Hà gia lại không có một chút ý kiến.
Trước đó nàng ta ngày ngày đi chính viện khóc lóc, muốn cho Giang thị đi Hà gia nói rõ lí lẽ. Giang thị không đi, chỉ nói chờ Trần Thế Anh trở về lại nói chuyện này. Nàng ta nháo vài ngày sau đó liền bị cấm túc, nàng ta liền ngày ngày nháo ở trong sân mình, còn tuyệt thực, lăn qua lăn mình đến bị bệnh.
Trần Vũ Tình lặng lẽ nói cùng Trần A Phúc chuyện Trần Vũ Huy, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Trước kia mắt cười, hiện thời đựng ưu sầu.
Con mắt là địa phương sáng nhất của Trần Vũ Tình, nay địa phương này ảm đạm thất sắc, liền lộ ra mặt nàng hơi dài, bộ dáng thật bình thường.
Trần A Phúc nhìn Trần Vũ Tình dạng này, rất là đau lòng. Biết rõ nàng không chỉ lo lắng Trần Thế Anh, cũng vì con đường phía trước của mình mà lo lắng. Năm nay nàng đã mười sáu tuổi, Trần Thế Anh cho dù không bị giáng chức quan, nhân duyên cũng sẽ không thông thuận. Dù sao chuyện Trần mẫu làm ra, còn truyền đi không chịu nổi như vậy. Bà nội ruột của nàng như thế, rất nhiều người trong sạch cũng sẽ không nguyên ý đám hỏi cùng Trần gia. Có lẽ bởi vì Giang thị bị Trần lão thái bà hù dọa, lại không muốn để Trần Vũ Tình thấp gả cho bần hàn.
Không trách được trước đó Trần Thế Anh vẫn luôn che đậy chuyện của Trần lão thái bà, không chỉ là hắn ngu hiếu, hắn càng sợ làm trễ nãi hôn sự các con gái.
Vì Trần Vũ Tình, Trần A Phúc cũng hy vọng Trần Vũ Huy không cần lại ra yêu thiêu thân. Dù sao thân tổ mẫu đều như vậy rồi, nếu như thân tỷ tỷ lại không chịu nổi, hôn sự của nàng sẽ càng gian nan.
Trước đó Giang thị tương đối bắt bẻ, dù sao cũng hy vọng tìm hậu sinh cho thân khuê nữ có gia thế cùng bản thân đều tốt, không thể tưởng được lại làm trễ nãi khuê nữ.
Trần A Phúc thấp giọng khuyên giải nói: "Muội xem mẫu thân, khi đó cũng là nhân duyên gian nan. Đều làm trễ nãi đến mười bảy tuổi, trời cao có mắt, để cho bà gặp được phụ thân..."
Trần Vũ Tình mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt hình như có hơi nước, nhẹ nói: "Muội biết rõ. Những chuyện kia là không vội vàng được, chỉ có chờ sau khi phụ thân hoàn hảo không tổn hao gì về nhà rồi nói sau."
Trần A Phúc nói: "Tam muội muội tin tỷ, phụ thân sẽ hoàn hảo không tổn hao gì về nhà."
Nàng và Sở Lệnh Tuyên phân tích qua, hiện tại có thật nhiều nhân tố có lợi với Trần Thế Anh, hắn không có chuyện lớn. Thăng quan khẳng định không thể nào, nhưng bảo trụ chức quan Tri phủ này vẫn có hy vọng. Tệ nhất sẽ bị giáng xuống hai cấp, nhưng xuống cấp sẽ không quá nhiều, kết quả có thể tốt hơn dự đoán trước đó rất nhiều.
Trần Vũ Tình từ trước giờ vẫn tin tưởng đại tỷ. Nghe đại tỷ nói chắc chắc như vậy, hiếm khi cười cười.
Trần A Phúc nói với nàng: "Nhìn, Lan tỷ nhi gọi muội kìa, đi theo chúng tiểu cô nương chơi đi."
Tần Hoa Lan cùng Trần Vũ Hà đang ở dưới kệ tường vi ngoắc tay với Trần Vũ Tình. Trần Vũ Tình thấy vậy, đi đến các nàng, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn trước một chút.
Trần A Phúc lại tới bên cạnh Giao đại nãi nãi và vài phụ nhân. Giao đại nãi nãi cười nói: "Mới vừa rồi chúng ta còn nói, Trần Tam cô nương đoan trang hiền thục, nếu như hậu sinh nào bởi vì Trần lão phu nhân mà bỏ lỡ nàng, thật đúng là lỗ lớn rồi."
Trần A Phúc không khiêm tốn cười nói: "Đúng vậy, không phải là ta khoe khoang, Tam muội muội này của ta bản tính như mẫu thân của ta, tài văn chương như cha ta, hậu sinh nào cưới nàng, chính là có phúc."
Trần A Phúc nói bị Giang thị nghe vào trong tai. Giang thị kéo tay Vương thị càng chặt, nói: "Tỷ, tỷ nuôi dạy lão gia thật tốt, cũng dạy dỗ Phúc nhi được tốt."
Vương thị lắc đầu cười nói: "Cũng không thể nói như thế, Anh đệ cùng Phúc nhi vốn là lương thiện thông tuệ."
Ngày hôm sau, Trần A Phúc lại thỉnh mấy người Vương thị cùng Lưu thị tới nhà chơi một ngày, bởi vì ngày mai bọn họ phải trở về Lộc Viên. Vương thị trở về chiếu cố Trần Danh, mẹ con Lưu thị đi theo chơi một đoạn thời gian, Trần A Lộc lại phải đến phủ Tham tướng ở.
Kỳ thật, Trần A Phúc và Trần Đại Bảo, Sở Hàm Yên, A Lộc, Lý Hiên đều muốn trở về ở một thời gian ngắn, nhưng bởi vì Trần A Phúc quan tâm chuyện của Trần Thế Anh, muốn đợi đến chuyện của hắn kết thúc rồi trở về.
Chuyện của Vương thành nhất định phải chờ một thời gian, dù sao liên luỵ tương đối lớn, có một ít quan viên nói không chừng tam tư hội thẩm. Nhưng chuyện Trần Thế Anh đã kéo lâu như thế, hẳn là nhanh.
Còn có chính là chu kỳ của Trần A Phúc đã qua sáu ngày, hơn nữa sữa cũng rõ ràng ít đi, lại tương đối thích ngủ, không biết có phải là lại mang thai hay không, lúc này cũng không dám ngồi xe ngựa thời gian dài hoặc là cỗ kiệu.
Tâm tình của Trần A Phúc rất tốt, cũng liền có tâm tư quan tâm làm ăn cùng đất đai của mình.
Bởi vì lễ mừng năm mới không ở phủ Định Châu, lại gặp đại tai họa, sau khi trở lại một sự kiện tới một sự kiện, cho nên rất nhiều chuyện đều bỏ xuống.
Ba ngày, vài quản sự điền trang bị gọi tới. Bọn họ bẩm báo tình huống sắp thu hoạch lúa mì vụ đông cùng cây cải dầu, lại nói tình huống trồng trọt "Định Châu ngọt dưa", cùng với tình huống chuẩn bị giống cây trồng khác giai đoạn trước.
Lần này trung bắc bộ Đại Thuận bởi vì tuyết tai họa cùng khí hậu đột nhiên thay đổi ấm áp, trực tiếp tạo thành ôn dịch Liêu Châu, địa phương khác không có ôn dịch, lại nạn sâu bệnh không nhỏ. Trừ khu trực thuộc phủ Định Châu ra, gần như lúa mì vụ đông tất cả địa phương đều thiếu nợ thu. Mà khu trực thuộc Định Châu năm ngoái bắt đầu trồng trọt "Định Châu tiểu mạch" diện tích lớn, loại tiểu mạch này không chỉ cao sản, còn chống sâu bệnh, năm nay thu hoạch mặc dù so ra kém năm xưa, nhưng so với khu khác muốn tốt hơn quá nhiều.
Cho nên, điền trang thu hoạch lúa mì vụ đông còn có thể, nhưng cây cải dầu so với năm xưa thu hoạch thiếu một nửa. Đây là thiên tai, trang đầu cùng tá điền không tránh được. Trần A Phúc bày tỏ hài lòng, lại ban thưởng nhóm thôn trang mỗi người hai mươi lượng bạc. Đây là thưởng cuối năm năm ngoái, hiện tại mới phát cho bọn họ.
Chưởng quỹ cửa hàng cùng chi nhánh cùng một vài đại quản sự đều ban thưởng qua, bọn họ ban thưởng muốn cao hơn nhiều. Tằng chưởng quỹ là hai trăm lượng bạc, chưởng quỹ chi nhánh là một trăm lượng bạc, quản sự theo thứ tự là năm mươi lượng, hai mươi lượng không giống nhau.
Ở dưới khí hậu ác liệt như thế, lúa mì vụ đông khu trực thuộc Định Châu có thể mùa thu hoạch như cũ, đây là một cái đại công tích khác của Trần Thế Anh gạt bỏ không được, cũng sẽ là nhân tố trọng yếu mà Hoàng thượng cùng nhóm các lão lúc xử lý hắn không thể không suy tính.
Tràng tuyết tai họa này cùng nạn sâu bệnh là đại tai nạn trăm năm khó gặp của Đại Thuận Triều, nói không chừng sẽ làm Trần Thế Anh ở con đường không rõ phía trước tiến tới một chuyển ngoặt thần kì.
Ngày bốn, Trần A Phúc lại muốn đi cửa hàng Phúc Vận Lai một chuyến.
Lý ma ma ngăn cản nói: "Đại nãi nãi đúng là thời điểm mấu chốt, không nên quá vất vả."
Trần A Phúc nói: "Không sao, ta ngồi nhuyễn kiệu qua lại."
Nàng dẫn Hồng Phỉ, Lý ma ma và vài hạ nhân đi cửa hàng Phúc Vận Lai. Hiện tại cửa hàng Phúc Vận Lai không chỉ cửa hàng tầng hai mới bắt đầu kia, năm ngoái lại mua lại hai cửa hàng ba tầng kề hai bên. Ba tòa lầu nhỏ thêm sân nhỏ liền cùng một chỗ, hình thành một văn phòng làm việc chung, mua bán lương thực, mua bán mầm mống, mua bán hàng phiên tại đế quốc buôn bán nhất thể.
Nghe Tằng Song cùng vài đại quản sự tổng kết công tác quá khứ cùng kế hoạch bước phát triển tiếp theo của cửa hàng, Trần A Phúc rất hài lòng.