Mấy người Trần A Phúc điểm mười mấy món thức ăn, đi lên lại là hai mươi mấy món ăn, bao quát tất cả món ăn đặc sắc tửu lâu, còn đặc biệt dùng cá trích ninh nhừ nấu hai chén cháo cho hai tiểu ca.
Sở Lệnh Tuyên thỉnh Trần Thực ngồi xuống, hai người uống rượu với nhau.
Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương là lần đầu tiên ăn cơm ở trong đại tửu lâu, rất là hưng phấn.
Bữa cơm này ăn hơn một canh giờ. Trần Thực không lấy tiền, Sở Lệnh Tuyên vẫn là để Sở Hoài trả hai trăm lượng bạc. Trần Thực nói không dùng được nhiều như thế, Sở Lệnh Tuyên nói thưởng thêm cho bọn họ.
Chờ về đến nhà, mặt trời chiều đã ngã về tây.
Đầy tớ đều ôm đồ mua được đến thượng phòng, chất đống nửa phòng. Trần A Phúc phân chia hết cho bọn nhỏ, lại để cho người đưa hai thất nguyên liệu cùng một chút đồ trang sức và điểm tâm kẹo đi qua cho Tống thị cùng Văn ca nhi.
Sau đó Sở Lệnh Tuyên lại công việc lu bù lên, hiếm khi về nhà một chuyến.
Đến ngày hai mươi sáu, Sở Lệnh Tuyên mang tiểu cữu cữu Vương Thành cùng một số nhân chứng vật chứng đi kinh thành.
Sở Hầu gia truyền đạt tin tức, Tam lão gia đã hồi kinh thành, tuyết tai họa dẫn tới dịch bệnh toàn diện ép xuống. Sự kiện Vương Thành này, bọn họ làm một năm điều tra cùng chuẩn bị, thời điểm nên thu lưới.
Trần A Phúc thầm nói, Nhị hoàng tử có thể sống không dễ chịu, dao động căn bản đả kích cái này tiếp theo cái kia. Đầu tiên là "Huyết tế" hắn mưu đồ đã lâu không vì hắn cướp được công đầu, không khiến Hoàng thượng thay đổi ý định ban đầu. Tiếp theo là Sở Tam lão gia nhân vật thực quyền lớn nhất của Sở gia ngoài ý muốn không chết, Sở thế lực gia ở trong triều vẫn không thể khinh thường, quân quyền Bắc bộ, Tây bộ như cũ không gì phá nổi. Lại thêm sự kiện Vương Thành này, không chỉ sẽ diệt trừ toàn bộ thế lực nhất đảng Nhị hoàng tử ở trong quân đội Tây bộ, Vương quốc cữu cũng sẽ bị liên lụy. Nghe nói nhất đảng Tam hoàng tử liên tục đang tìm sai lầm của Nhị hoàng tử, nếu bọn họ cũng làm khó dễ vào lúc này, Nhị hoàng tử ngày sẽ càng khó qua.
Nàng trước kia vẫn luôn rất buồn bực, vì cái gì Nhị hoàng tử ở sau khi kéo Sở Hầu gia xuống, không nghĩ biện pháp ngăn cản quan lộ của Sở Tam lão gia, khiến Sở Tam lão gia ở Hoàng thượng hết sức tài bồi mà từng bước từng bước phát triển an toàn, lại thì ra hắn biết rõ Sở Tam lão gia là một quỷ đoản mệnh. Sở Tam lão gia vừa chết, Sở Hầu gia là phò mã, Sở Lệnh Tuyên còn trẻ, Sở gia cũng liền triệt để xong.
Hắn không nghĩ tới là, bởi vì Trần A Phúc nàng xuyên việt, còn mang không gian và Kim Yến Tử, còn có lão hòa thượng gợi ý, khiến Sở Tam lão gia ngoài ý muốn sống lại.
Từ điểm đó xem đến, Nhị hoàng tử vẫn là chủ quan, nên thời điểm một đòn chết chắc, thì một đòn chết chắc. Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, đợi đến kẻ địch cường đại lên, hắn muốn đánh thì đã không kịp rồi. Hắn không ngẫm lại, hắn cũng có thể trùng sinh, trên đời này khẳng định còn có gặp gỡ càng thêm khó tin, nói thí dụ như xuyên việt.
Mà trong quan văn, Hoàng thượng đã bắt đầu khơi mào nhất đảng Tam hoàng tử đấu cùng nhất đảng bên Nhị hoàng tử, mặc kệ nhất phái nào bị rơi đài, đều là Hoàng thượng cùng Cửu hoàng tử cam tâm tình nguyện chứng kiến. Đương nhiên, bọn họ cực kỳ nguyện ý chứng kiến, vẫn là nhất đảng Nhị hoàng tử đấu bại.
Cửu hoàng tử hiện tại bệnh đã hoàn toàn khỏe hẳn, lại rèn luyện ở Lại bộ, Hoàng thượng lại chậm rãi giao trung thần tâm phúc cho hắn, Cửu hoàng tử thực quyền cũng liền có. Nghe ý tứ Sở Lệnh Tuyên, Cửu hoàng tử ẩn nhẫn thông tuệ, so với mấy vị kia hoàng tử đều mạnh hơn. Cho dù không có ý tứ Hoàng thượng cùng quan hệ Viên gia, Sở gia coi trọng nhất vẫn là một vị này.
Chỉ tiếc, Hoàng thượng quá muốn bồi dưỡng thế lực Cửu hoàng tử, lại không biết Trần Thế Anh có nhiều nhược điểm như vậy, có chút nóng lòng cầu toàn. Nếu chỉ như bắt đầu để Trần Thế Anh đi công bộ, Trần Thế Anh có lẽ còn sẽ không gặp chuyện không may, Cửu hoàng tử cũng sẽ nhiều thêm một trợ lực.
Nhưng mà, mặc kệ nói thế nào, chuyện đều đang phát triển phương hướng tốt.
Nghĩ tới những chuyện này, tâm tình Trần A Phúc sáng lạn tốt đẹp như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Đưa Sở Lệnh Tuyên đi, Trần A Phúc liền kêu người đi đón mợ Lưu thị, Vương tiểu đệ và Vương tiểu muội về nhà bọn họ.
Trước đó, người Vương gia được an bài ở một sân nhỏ chỗ nông gia vùng ngoại ô tại phủ Định Châu, được chiếu cố được rất tốt.
Vương thị sau khi nghe nói tin tức, sớm tinh mơ liền đi Vương gia, dẫn người thu thập sân nhỏ sạch sẽ, lại làm cả bàn thức ăn ngon cơm nóng. Trần Danh mấy ngày hôm trước liền hồi hương gấp rút việc đồng áng, vốn là Vương thị còn muốn cùng trở về, Trần A Phúc nghe Sở Lệnh Tuyên ám hiệu, lưu giữ bà.
Ba người Lưu thị về đến nhà, bước qua chậu than, rửa mặt xong lại mặc xiêm y đỏ thẫm, cùng Vương thị ôm đầu khóc một trận.
Vương thị chứng kiến ba mẹ con Lưu thị không chỉ không ốm, còn trắng, béo, rất là vui mừng. Chỉ là không có thấy Vương Thành, lại có chút tiếc nuối. Vẫn là Lưu thị nói cho bà biết, Vương Thành béo lên mấy cân, trong lòng Vương thị mới dễ qua một chút.
Lưu thị nghe nói Trần Danh vẫn luôn giúp chiếu khán đất đai trong nhà, tất nhiên là một phen cảm kích, đương nhiên lại cảm kích Sở Lệnh Tuyên chiếu cố đối với cả nhà bọn họ.
Vương thị cười nói: "Ta là tỷ tỷ Thành tử, A Phúc là ngoại sinh nữ Thành tử, nên làm."
Trần A Phúc đợi đến A Lộc và Đại Bảo sau khi tan học buổi chiều, mới mang bọn nhỏ đi Vương gia.
Chứng kiến tiểu đệ cùng tiểu muội vừa trắng lại béo, Trần A Phúc cười nói: "Không nghĩ tới, biểu đệ cùng biểu muội còn lớn lên tốt lắm."
Lưu thị cười nói: "Ở chỗ đó ăn ngon, chơi đến vui, chuyện gì cũng không cần làm, nuôi như chăn heo, có thể không lớn tốt sao."
Nói làm mọi người mừng rỡ.
Lưu thị xuất ra hai cái yếm hồng sa tanh, nói: "Đây là ta làm cho Vũ Ca Nhi cùng Minh ca nhi, hy vọng bọn họ cả đời phú quý có phúc."
Trần A Phúc tiếp nhận cái yếm, chứng kiến trên mặt thêu thêu văn hoa nở phú quý chữ phúc, đồ án tinh mỹ, thêu công tinh xảo, vô cùng đẹp mắt, Trần A Phúc đều thích đến trong lòng. Nhưng nhìn thấy con mắt Lưu thị có chút híp, vẫn là nói: "Mắt mợ không tốt, như thế nào còn thêu hoa văn phức tạp dạng này, lần sau không cần làm nữa."
Lưu thị cười nói: "Vốn là muốn làm kiện xiêm y tốt cho cháu gái ngoại cùng cháu rể, đáng tiếc con mắt không tốt, chỉ có thể làm cái yếm cho tiểu oa nhi." Nói xong, lại đưa cho Vương thị một đôi đế giầy thêu chữ phúc.
Vương thị cũng oán trách nàng vài câu, không cho nàng lại thiêu thùa may vá.
Vương thị đuổi bọn nhỏ đi, lại nhỏ giọng hỏi Trần A Phúc: "Cậu con lần nay đi thật có thể đánh thắng kiện cáo? Nương cảm thấy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta đàng hoàng sống qua ngày, không nên đi trêu chọc những đại quan kia."
Trần A Phúc chỉ đại khái nói chuyện Vương Thành cùng Vương thị nói, căn bản không dám nói được quá cặn kẽ. Nói: "Nếu như không kéo người đoạt công lao cậu xuống, bọn họ biết rõ cậu còn sống, sẽ đến giết người diệt khẩu, con nghĩ tới ngày thanh tĩnh cũng qua không được." Chứng kiến ánh mắt lo lắng của Lưu thị, lại khuyên nhủ: "Mọi người yên tâm, Lệnh Tuyên cùng Tam thúc của chàng chuẩn bị đã hơn một năm, tìm nhiều một nhân chứng, còn có vật chứng, chắc chắn sửa lại án xử sai cho cậu."
Đợi đến Trần Thực, Trương thị, Trần A Đường đến, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tối náo nhiệt. Bởi vì bọn nhỏ quá nhiều, nóc phòng đều sắp bị lật ngược.
Sở Hàm Yên vốn là thích Vương tiểu muội, bây giờ nhìn nàng ấy cực thích hai người đệ đệ của mình, liền càng ưa thích nàng ấy. Trước khi đi còn mời mọc nàng nói: "Dì tiểu muội, về sau nhiều đến nhà cháu nhìn đệ đệ cháu."
Vương tiểu muội hé miệng cười gật đầu.