Trừ hai ngày đầu Trần A Phúc trở về Sở Lệnh Tuyên đúng hạn về nhà, sau đó lại công việc lu bù lên.
Nghe ý tứ Sở Lệnh Tuyên, hiện tại Tam hoàng tử đã thành người tâm phúc của Hoàng thượng, nhất đảng Nhị hoàng tử hình như đã không có tinh lực dư thừa lại tiếp tục chú ý Cửu hoàng tử cùng Sở gia. Sở gia phải vội vàng bồi dưỡng thế lực của mình, còn có phải vội vàng giải quyết chuyện của Vương Thành, khảm rớt thế lực Nhị hoàng tử ở Tây bộ. Chuyện tốt như thế, nhất đảng Tam hoàng tử khẳng định rất nguyện ý giúp bận rộn...
Trần A Phúc là vạch đầu ngón tay tính ngày, khẩn cầu trời xanh phù hộ Tam lão gia trong khoảng thời gian này không cần gặp chuyện không may. Lại cấp thiết ngóng nhìn ngày hai mươi sáu đến nhanh một chút, Kim Yến Tử có thể mau đi ra một chút. Nó đi ra, Tam lão gia lại nhiều một tầng bảo đảm.
Kim Yến Tử nói, thần dược trên tay Tam lão gia ngậm lục tổ yến, sau khi nó rời khỏi đây, có thể tìm hương vị nhanh chóng tìm được phương hướng Tam lão gia. Nó còn nói, thời điểm tìm cầu ba màu, nó đi qua Liêu Châu, địa hình vẫn tương đối quen thuộc...
Nàng lại đòi Kim Yến Tử năm mảnh nhỏ Yến Trầm Hương Lục Diệp, đơn vị đo đương nhiên vẫn là ghèn mắt ba ba. Phân biệt bỏ vào trong gối nằm mới làm cho Đại Bảo, Sở tiểu cô nương, A Lộc, Lý Hiên, Sở Lệnh Trí. Nếu như Sở lão hầu gia về phủ Định Châu, Sở Lệnh Trí sẽ cùng đến kính hiếu như cũ. Trần A Phúc rất thích đứa bé kia, đại khí, đáng yêu, đương nhiên cũng hy vọng nó càng thông minh, càng khỏe mạnh.
Tối muộn ngày hai mươi bốn, Sở Lệnh Tuyên hai ngày không gặp lại xuất hiện. Sắc mặt hắn rất nhẹ nhàng, khóe môi giương lên.
Trần A Phúc cười nói: "Nhìn chàng thế này, là có tin tức tốt sao?"
Sở Lệnh Tuyên gật đầu, thừa dịp đầy tớ không ở đây, Sở tiểu cô nương cúi đầu trêu chọc đệ đệ, nhanh chóng hôn Trần A Phúc một cái.
Hắn như vậy, thật là có tin tức tốt. Trần A Phúc cũng hé miệng cười rộ lên.
Sở Lệnh Tuyên nhẹ nói: "Cha kêu người đưa thư đến, Quy Linh sư phụ đã đến khu dịch, dược của hắn vô cùng tốt, dựa vào dược này, dịch bệnh khu dịch hẳn là được khống chế rất nhanh..."
Ngày tin tức này truyền ra là ngày mười tám tháng hai. Nói cách khác, đến ngày mười tám thì Tam lão gia vẫn an toàn.
Còn có hai ngày, không, còn có một ngày lẻ ba canh giờ, Kim Yến Tử có thể đi ra. Chỉ cần Tam lão gia có thể từ ngày mười tám kiên trì đến bây giờ, kiên trì đến sáng sớm ngày hai mươi sáu nữa, hắn cũng sẽ không xảy ra đại sự.
Cuối cùng đến buổi tối hai mươi lăm ngày, Sở Lệnh Tuyên chưa trở về, Trần A Phúc lại dẫn hai tiểu ca đi không gian.
Hai tiểu ca đã ngủ, Trần A Phúc nói chuyện cùng Kim Yến Tử đứng ở trong lòng bàn tay nàng.
Một người một yến đều đặc biệt kích động, ngóng nhìn giờ tý sắp tới.
Kim Yến Tử chít chít nói: "Nếu như thúc Sở phụ thân không gặp chuyện không may, người ta vừa đi ra ngoài, sáng sớm ngày mai liền có thể tìm tới hắn. Nếu như hắn xảy ra chuyện trước, người ta liền lực bất tòng tâm rồi." Nói xong, còn nhún nhún cái cổ nhỏ.
Nếu như vật nhỏ ra ngoài, mặc kệ Tam lão gia như thế nào, ít nhất sẽ biết rõ tin tức cùng hành tung của hắn rất nhanh.
Trần A Phúc nhẹ nói: "Hy vọng Tam thúc có thể cố gắng chờ con tìm được hắn, con tìm được hắn rồi, ma ma mới có thể triệt để yên tâm." Lại dùng tay thuận lông vũ nó nói: "Cục cưng, cảm ơn con. Bởi vì có con, ma ma mới có phúc, bởi vì ma ma có phúc, vận mệnh người nhà của ma ma mới có thể được lấy thay đổi. Mặc kệ là viên thần dược kia, hay là dược dịch bệnh, còn có thật nhiều rất nhiều chuyện, đều không rời bỏ con trợ giúp."
Kim Yến Tử cười đến điểm nhón mũi chân, chít chít nói: "Người ta cũng thích ma ma, còn thích thật nhiều hơn chủ nhân trước."
Lời nói này khiến Trần A Phúc chịu cảm động, lại nâng nó ở trước mặt, hôn cái đầu nhỏ nó một chút. Cười nói: "Cục cưng thật biết dỗ ngon dỗ ngọt, ma ma thật thích nghe." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Đột nhiên, Kim Yến Tử kêu lên: "Đã đến giờ rồi, người ta nên đi." Nói xong, nó bay đi lên giường mổ Kim Bối một cái, lại lượn một vòng ở trên không hai tiểu ca, liền biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng đến giờ tý rồi.
Trần A Phúc thở dài một hơi. Nói thầm, Tam thúc phải chịu đựng, người giúp đỡ nhỏ của ngài đến rồi.
Nàng đi đến bên giường, muốn mang hai tiểu ca ra không gian, lại chứng kiến Kim Bối trên người Minh Ca Nhi lóe lục quang. Trần A Phúc rất buồn bực, trước kia đã từng thấy nó chợt hiện hồng quang hoặc là kim quang, hôm nay như thế nào sẽ lóe lục quang?
Nàng vội cầm nó lên, Kim Bối thân thể lạnh buốt, nàng cả kinh nói: "A, Bối Bối đây là như thế nào?"
Đột nhiên, một màn không thể tin được xuất hiện, trong mắt Kim Bối thế nhưng chảy ra một giọt lệ, nước mắt rơi vào trong lòng bàn tay Trần A Phúc, lạnh buốt như mảnh băng.
Kim Bối khóc, nó khổ sở!
Trần A Phúc vừa giật mình lại kích động, vội vàng khẽ vuốt lưng nó an ủi: "Bối Bối là không nỡ xa cục cưng sao? Mau đừng khóc, cục cưng sẽ trở lại thật nhanh nhìn con." Lại nói: "Con không chỉ có cục cưng, còn có ma ma cùng Vũ ca ca, Minh ca ca a, chúng ta cũng sẽ bồi con."
Kim Bối hình như nghe hiểu lời nàng nói, lục quang dần dần biến mất, thân thể lại từ từ ấm áp.
Trần A Phúc lại bồi Kim Bối một trận, cảm thấy nên cho bú sữa, liền đặt Kim Bối ở trên giường nhỏ, mang giường nhỏ cùng nhau ra không gian.
Đi đến phòng ngủ, nàng đốt nến, cho hai tiểu ca uống sữa, lại xi tiểu bọn họ. Bọn họ bây giờ đã sắp đến năm tháng, ban đêm chỉ cho bú một lần. Để cho tiện ra vào không gian, trước đó vài ngày nàng bắt đầu liền không cho mụ mụ và bọn nha đầu vào hỗ trợ.
Có lẽ bởi vì tố chất thân thể hai tiểu ca vô cùng tốt, bọn họ trước đến giờ không làm ầm ĩ, mơ mơ màng màng ăn sữa, lại mơ mơ màng màng ngủ. Trần A Phúc đưa hai tiểu ca vào không gian bồi Kim Bối, nàng thì tự mình ngủ ở trên giường trong phòng ngủ.
Sau khi trời sáng, nàng rời giường mang hai tiểu ca ra không gian.
Theo Đại Bảo dẫn Truy Phong một nhà đến ăn điểm tâm, thượng phòng lại náo nhiệt lên.
Sau khi cơm nước xong, đưa Đại Bảo ra sân nhỏ.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Đại Bảo, Trần A Phúc ngửa đầu nhìn sang bầu trời xanh thẳm, ánh ban mai từ phía đông dâng lên, ánh bình minh che kín nửa chân trời, thỉnh thoảng sẽ có một hai con chim nhỏ xẹt qua.
Lúc này, Kim Yến Tử hẳn là tìm được Tam lão gia đi?
Một ngày này, Trần A Phúc có thể nói là thấy ngày dài như năm, liên tục đợi đến chạng vạng, Kim Yến Tử cũng chưa trở về.
Hôm nay Sở Lệnh Tuyên cũng không trở về. Sau khi ăn xong, Trần A Phúc ngồi ở dưới hành lang, khi thì xem một chút Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi trong xe em bé, khi thì ngẩng đầu nhìn xem Đại Bảo cùng Lý Hiên, Yên Nhi nháo cùng động vật gia ở trong sân.
Sở tiểu cô nương đã chính thức đi theo Hoàng ma ma học tập lễ nghi. Nàng hiện tại mặc dù chơi được vui vẻ, nhưng đã không giống như trước kia lớn giọng nói chuyện.
Vốn là Hoàng ma ma yêu cầu tiểu cô nương phải nhã nhặn đoan trang như một tiểu thục nữ, không thể tùy ý chơi đùa cùng một chỗ với bé trai. Trần A Phúc biết rõ đây là Hoàng ma ma vì tốt cho tiểu cô nương, tiểu cô nương dù sao không giống tam phu nhân xuất thân hoàng thất, có thể tùy tính.
Nhưng Trần A Phúc đau lòng nữ hài cổ đại không dễ, giúp đỡ cầu tình. Nói nàng vẫn chưa tới bảy tuổi, trong nhà cũng không có tỷ muội khác, rốt cuộc bản thân mình lại mang được tùy ý, thoáng cái câu thúc chặt, sợ nàng không thói quen, từ từ sẽ đến. Lại đặc biệt giải thích rõ, có thể dẫn dắt tiểu cô nương hướng tới thục nữ, nhưng lmà không cần trói buộc được quá mức.
Lúc này, ánh nắng chiều đầy trời, chiếu được vạn vật thế gian đều hiện ra ánh sáng vàng.
Trần A Phúc nhìn như cười, thực tế trong lòng gấp đến độ còn khó chịu hơn mèo cào.
Đột nhiên, Sở Hàm Yên chạy tới, nói: "Mẫu thân, tỷ muội..." Nàng nhìn Hoàng ma ma bên cạnh một chút, vội vàng sửa lời nói: "Mẫu thân, con giống như ngửi thấy được hương vị Kim Bảo, đang ở phía dưới cây đó." Nàng lấy ngón tay chỉ gốc cây thạch lựu bên phải kia.
Hoàng ma ma nói nàng đã sắp tròn bảy tuổi, không thể lại tự xưng "Tỷ muội", mà là phải tự xưng "Ta".