Trần A Phúc có một chút ngạc nhiên, ý tưởng Trần A Mãn thật hiếm có, cũng rất thông minh.
Dương Minh Viễn là lão quỷ trên thương trường, Trần A Mãn muốn tính kế cũng coi như tính kế không nổi hắn. Chỉ cần nàng không có tâm tư lệch nghiêng, hắn tự nhiên sẽ an bài tốt hết thảy cho nàng, nên cho nàng sẽ cho nàng. Nàng có tâm tư này, sẽ càng có thể chiếm được hắn và Dương mẫu thương yêu.
Từ đối với dạy bảo bọn nhỏ đến xem, cuộc sống đại phòng và tam phòng trôi qua chênh lệch càng lớn, đây là có nguyên nhân. Trần Thực và Trương thị đều thuộc về người khôn khéo lại không mất phúc hậu, mấy hài tử trong nhà người người giáo được tốt.
Trần A Phúc gật đầu nói: "Tuổi của muội không lớn lắm, muộn hai năm mới có hài tử cũng tốt. Siêu ca nhi cùng Thiến tỷ nhi đều là đứa bé ngoan, muội thật lòng đối với bọn họ, bọn họ cũng sẽ thật lòng đối với muội... Nhưng mà, cái độ kia nhất định phải nắm chắc. Vô luận giữa tình cảm phu thê, hay là mẹ chồng nàng dâu, tình cảm giữa mẹ con, phải thật lòng trả giá, tôn trọng lẫn nhau, tư thái lại cũng không thể vô cùng thấp..."
Một phương tư thái vô cùng thấp lâu dài, ngược lại dễ dàng cổ vũ có chút kiêu căng. Trần A Phúc chỉ có thể điểm đến là dừng.
Trần A Mãn tựa như nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, gật gật đầu.
Mọi người nói đến chuyện hôn sự Trần A Ngọc, có mấy nhà người ta vừa ý hắn, đều là làm mua bán nhỏ, hắn đều đẩy. Trần A Phúc gật đầu, A Ngọc mới mười bảy tuổi, không cần quá sốt ruột. Dương Minh Viễn cũng hy vọng A Ngọc tìm một nhà khá giả, dựa vào Sở gia cây to này, nhà mẹ đẻ tức phụ sớm muộn sẽ phải đứng lên, A Ngọc lại thú một cô nương gia thế rất tốt, mình cũng nhiều thêm một trợ lực.
Trần A Phúc vẫn là cười giỡn nói: "A Ngọc thành thân thì tốt rồi, mùng hai tết tỷ cũng có thể mang hài tử về nhà mẹ đẻ."
Nói làm mọi người cười to.
Bọn họ vẫn chơi đến ăn cơm tối mới về nhà. Trước khi đi, Dương Siêu cùng Dương Thiến còn kéo Trần A Phúc nói, kêu nàng lần sau nhất định phải mang Đại Bảo và Yên Nhi đến.
Vừa tới nhà, Trần A Phúc liền bị người trực tiếp thỉnh đi An Vinh Đường. Còn chưa vào nhà, chỉ nghe thấy tiếng cười cởi mở của tam phu nhân. Lão hầu gia, Sở Hầu gia thế nhưng đều ở trong này, trên mặt nguyên một đám đều là sắc mặt vui mừng.
Thì ra, Cửu hoàng tử một chính phi, hai trắc phi đều mang thai. Chính phi Trương thị mang thai trước, liên tục giấu chưa nói, Sở gia cũng chỉ có Sở Hầu gia và Tam lão gia biết rõ. Hiện tại, hai người trắc phi khác là Dương thị cùng Hoàng thị đồng thời mang thai, liền công bố ra.
Đây thật sự là một tin tức tốt khổng lồ, Cửu hoàng tử một lúc có ba đứa bé, vậy Đại Bảo cũng sẽ không có nguy hiểm gì rồi.
Tên tiểu tử kia, Trần A Phúc thật sự là không bỏ được, lại muốn vội vàng đưa hắn ra ngoài, mâu thuẫn đến không chịu được. Nàng hỏi: "Cửu hoàng tử có hài tử, Đại Bảo có phải rất nhanh liền sẽ hồi hoàng cung hay không?"
Sở Hầu gia lắc đầu nói: "Đại Bảo hồi cung, vẫn phải đợi đến Cửu hoàng tử triệt để nắm giữ thế cục về sau. Cái này không chỉ vì vấn đề nguy hiểm, cũng bởi vì không muốn làm cho những hoàng tử khác biết rõ chỗ Hoàng thượng đối đãi đặc thù đối với hoàng tử do Đan Tiệp Dư sinh ra."
Nghe lời nói này, Trần A Phúc lại có một chút mừng thầm. Về sau, Đại Bảo không có nguy hiểm gì, nón cho dù đi theo bên cạnh mình, cũng sẽ không mang đến cho cuộc sống của mình bao nhiêu phiền toái. Ngẫm lại đạo hạnh lão hòa thượng thật đúng là sâu, khi đó ông ấy nói Đại Bảo trong vòng hai năm không thích hợp rời đi xung quanh trăm dặm Hưởng La thôn, nếu không sẽ đại hung. Khi đó là tháng giêng hai năm trước, lúc này kỳ hạn vừa vặn đến rồi.
Buổi tối, Trần A Phúc mang hài tử, lại cầm lấy nửa bát hạt thông cùng hai khối bánh hoa hồng tâm đường ngự thiện phòng làm tiến vào không gian, thăm hỏi vật nhỏ đáng yêu. Vì Cửu hoàng tử tìm cầu ba màu, nó vất vả.
Ngày tám tháng hai, Trần A Phúc do nhị gia Sở Lệnh Kỳ cùng La quản sự bồi, lại đi thăm Trần Thế Anh. Mình lập tức phải đi rồi, đi chào từ biệt ông.
Vẫn là Lâm tướng quân lần trước đến tiếp đãi bọn họ, Sở Lệnh Kỳ lại cho hắn một cái hà bao chứa ngân phiếu.
Tiến vào thượng phòng, Sở Lệnh Kỳ cùng La quản sự ở sảnh phòng nói chuyện cùng Lâm tướng quân, Trần A Phúc tự mình tiến vào trắc phòng.
Trần Thế Anh đã xuống giường, chứng kiến Trần A Phúc vào, vừa cười kéo nàng ngồi trên giường. Hỏi: "Mấy cháu ngoại có khỏe không? Trời vừa lãnh lại nóng, có ngã bệnh hay không?"
Trần A Phúc nói: "Bọn nhỏ đều khỏe, vừa trắng lại béo, đã dài đến như thế này." Nàng dùng tay khoa tay múa chân một cái, lại cười nói: "Biết xoay người, biết đòi người, ông nội bọn nó rất thích. Liên tục nói, về sau Vũ Ca Nhi đi theo ông nội tập võ, Minh Ca Nhi đi theo ông ngoại học văn."
Trần Thế Anh cười ha hả cười nói: "Được, được, về sau cha chịu trách nhiệm dạy công khóa cho Minh Ca Nhi, dạy dỗ một thám hoa lang."
Tiếng cười của hắn vô cùng thoải mái sáng lãng, là phát ra từ nội tâm.
Trần A Phúc cười nói: "Cha khí sắc không tệ, có tinh thần hơn lần trước nhiều."
Trần Thế Anh cười nói: "Cha tốt lắm, thời điểm lạnh thiêu giường liên tục chưa từng đứt đoạn, có vài ngày còn đốt chậu than." Nói xong lại nhíu mày, ý tứ là các người cho bạc khẳng định không ít đi.
Trần A Phúc cười gật gật đầu. Trước đó, nàng thỉnh Sở Lệnh Kỳ mang La quản sự đến qua hai lần, mỗi lần đều là đưa bạc số tiền khổng lồ, hy vọng Trần Thế Anh có thể trôi qua dễ chịu, đừng lạnh, đói bụng.
Đương nhiên, quân sĩ bên trong này không phải ai đưa bạc cũng dám thu. Người nhà mẹ đẻ Giang thị đưa qua mấy lần, đều bị bọn họ nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.
Lần này, Trần A Phúc không chỉ mang theo thức ăn mình chuẩn bị, rượu ngâm, còn có áo xuân, cũng mang theo thức ăn cùng xiêm y người Giang gia đưa. Lại nói lảm nhảm một đống lớn, kêu hắn phải bảo vệ chính mình, không cần đói bụng, nghĩ quá nhiều, nhớ người nhà nhiều...
Trần Thế Anh nói: "Cha lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thật sự yên tĩnh suy nghĩ. Không chỉ nghĩ chuyện trước kia, cũng nghĩ chuyện về sau. Mới trước đây, cha ngày ngày đều nghĩ cố gắng thật tốt, thực hiện lý tưởng phụ thân không thực hiện được, thi đậu tiến sĩ, làm một quan tốt. Sau khi làm quan, lại bởi vì chuyện bà nội con làm, ngày ngày lo lắng đề phòng, gấp gáp mưu cầu danh lợi, cẩn thận, rất sợ chuyện xưa bị vạch trần, phá hủy danh tiếng tốt, cũng làm trễ nãi trai gái. Bây giờ nghĩ lại, là cha nông cạn, hẹp hòi ... gây chuyện, lại cẩn thận một chút, đều không thể che giấu, cuối cùng sẽ bị vạch trần ra, chỉ là thời gian sớm muộn gì mà thôi... Nếu như cha có may mắn lấy lại tự do, có thể tiếp tục làm quan, sẽ tận lực làm một quan tốt. Không thể làm quan, làm một dân chúng cũng không tồi. 'Hái cúc đông ly hạ, xa thấy núi Nam Sơn', cái loại cuộc sống đó cũng làm người ta mong đợi..."
Nhìn trạng thái của hắn trước mắt, là thật như đã nghĩ thông. Dạng này cũng tốt, chỉ cần được sống, mặc kệ kết quả gì, cũng có thể thản nhiên đối mặt cùng tiếp nhận.
Trần A Phúc cười nói: "Phụ thân văn thái rõ rệt, tướng mạo đường đường, cho dù không làm quan, cũng là đại danh sĩ thế nhân kính ngưỡng."
Trần Thế Anh cười ha ha, nói: "Phúc nhi là lễ vật tốt nhất trời ban cho phụ thân, mỗi lần nhìn đến con, cha đều là lòng tràn đầy vui vẻ."
Trần A Phúc cười đến mặt mày cong cong, cười nói: "Cha nói vậy, khiến nữ nhi cũng là lòng tràn đầy vui vẻ."
Lần này nói chuyện rất nhẹ nhàng, hai người cũng không nói Trần Thế Anh sắp gặp phải xử phạt như thế nào. Hiện tại Hoàng thượng và đại thần còn bận rộn không đến chổ của hắn, chuyện của hắn phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể xử lý.
Hai chuyện bên Giang Nam cũng đã chứng thực rõ ràng, một kiện là Trần lão thái bà khiến đầy tớ làm, một kiện là người Đường gia làm. Trần Thế Anh sau đó đều bổ cứu rồi, trả bạc, người do đánh chết người Đường gia còn chiếm lấy đồ, bồi thường mấy trăm lượng bạc, khi đó khổ chủ bày tỏ không truy cứu nữa.