Giờ Tị ngày bốn, Trần A Phúc một mình ngồi xe ngựa đi phủ công chúa Vinh Chiêu.
Công chúa Vinh Chiêu biết rõ hôm nay mẹ con Trần A Phúc muốn đến, đang ngồi ở trên giường La Hán trắc phòng cùng Sở Hầu gia chờ bọn họ.
Từ năm ngoái Vinh Chiêu bắt đầu bị đoàn điểu kéo phân, liền xui xẻo cực kì, căn bản không có ai đến phủ la cà, còn bị thái hậu phái đi trong chùa chép kinh ăn chay ba tháng. Đặc biệt là lúc cuối năm, bắc bộ bị tuyết tai họa, rất nhiều đại thần tính tuyết tai họa ở trên đầu nàng ta, nàng ta lại bị thái hậu cấm túc. Nàng ta ở trong phủ không làm gì, ngày ngày trừ chép kinh ra, chính là quấn quít lấy Sở Hầu gia. Nếu như Sở Hầu gia không ở đây, nàng ta tìm nô tài xúi quẩy.
Nữ nhi Tiết Bảo Nghi của nàng ta, đã bị thái hậu chỉ hôn. Bởi vì Mã Thục phi sợ cháu ngoại dính vào khí "xui xẻo" sau này về nhà chồng không thích, bắt đầu kể từ khi Vinh Chiêu bị cấm túc, liền kêu Tiết Bảo Nghi tiến cung, do Thục phi chính mình giáo dưỡng.
Vinh Chiêu thủy chung vẫn không hiểu, mình như thế nào liền chiêu điểu đại tiên chán ghét, thường xuyên kéo phân kéo ở trên người nàng. Có đôi khi, nàng cảm giác mình có phải là thật như đại thần tố cáo như vậy hay không, là vì nàng tức chết phò mã đảm nhận đầu tiên, lại đoạt trượng phu người khác, làm hại người khác xuất gia, còn hại tôn nữ của người khác, mà dẫn tới điểu đại tiên chán ghét.
Nhưng đa số thời điểm, nàng lại cho rằng không phải là chuyện như thế. Trong thiên hạ có chỗ nào không phải là vương thổ, nàng là khuê nữ Hoàng thượng, nàng muốn ai làm phò mã, người đó chính là phò mã của nàng. Cho dù người kia đã là trượng phu người khác, chỉ cần nàng muốn, cũng là của nàng. Đây không phải là đoạt, mà là bổn phận.
Nhưng mà, kể từ sau khi nàng xúi quẩy, không chỉ Hoàng thượng, thái hậu đối với nàng lạnh nhạt, ngay cả Nhị hoàng tử đối với nàng cũng không thân thiện bằng trước kia. Đặc biệt là Sở lang nàng yêu khắc sâu, so với trước kia lấy lệ nhiều hơn. Thường xuyên thừa dịp thời điểm nàng chép kinh, liền sẽ ra ngoài "Đi dạo". Chuyển một cái chính là hơn nửa ngày, hoặc là một hai ngày, một lần dài nhất là ba ngày, làm nàng tức tới buồn bực trong lòng.
Vinh Chiêu mất hứng oán giận hắn, Sở Hầu gia cũng không giống như quá khứ hoặc là dỗ ngọt nàng, hoặc là dứt khoát đi trong một gian phòng khác hờn dỗi. Mà là lạnh mặt nói: "Ngươi không thể ra phủ, cũng không thể không cho ta ra ngoài phủ đi? Hoặc là nói, khiến ta cũng giống ngươi, ở trong ngôi phủ này ngây ngốc đến ra xui xẻo', ngươi mới cao hứng?" Sau đó, tự mình đi ngoài thư phòng, hoặc là lại đi ra ngoài "Đi dạo".
Vinh Chiêu tức giận đến vừa khóc lại nháo lại đập đồ, còn có một lần bắt lấy Sở Hầu gia không cho hắn đi.
Sở Hầu gia lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Công chúa, thỉnh ngươi buông tay."
Nội tâm Vinh Chiêu một mảnh bối rối, nàng từ mười tuổi liền bắt đầu hâm mộ Sở lang, như thế nào sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Nàng khóc lớn nói: "Sở lang, những tên Ngự sử thối tha kia sở dĩ công kích ta, cũng là bởi vì ta thích chàng, bắt chàng làm phò mã."
Sở Hầu gia nói: "Công chúa nói sai rồi, bọn họ công kích ngươi, là bởi vì ngươi trêu chọc điểu đại tiên, khiến bắc bộ Đại Thuận bị tuyết tai họa." Nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại liền bỏ đi.
Vinh Chiêu tức chết rồi, nàng hoài nghi, Sở lang sở dĩ đối với nàng như vậy, có lẽ là có ngoại thất. Nàng liền khiến đầy tớ theo dõi hắn, chỉ là không đi bao lâu liền bị hắn quăng. Nhưng mà, ngày hai mươi tháng giêng đó vẫn phát hiện manh mối. Đầy tớ trở về bẩm báo nói, phò mã tiến vào một trạch viện. Hắn dùng tiền hỏi thăm với hàng xóm, hàng xóm nói trong trạch viện kia trụ là một vị nữ tử niên thanh, giống như là ngoại thất đại quan nào đó.
Vinh Chiêu nghe giận không kềm được, kêu một ma ma đắc lực mang một đám hộ vệ đi bắt người. Nhưng sau khi đến chỗ đó, nữ nhân trong trạch viện sớm đã không còn bóng dáng.
Đêm hôm đó, Sở Hầu gia rất khuya mới về phủ công chúa.
Vinh Chiêu trầm mặt hỏi: "Ngươi giấu nữ nhân kia ở nơi nào rồi hả?"
"Cái gì nữ nhân?" Sở Hầu gia nhíu mày hỏi.
Vinh Chiêu thét to: "Nhân của ta đều chứng kiến ngươi còn không thừa nhận." Nàng theo tay nắm lên một ấm trà trên bàn đập tới hướng Sở Hầu gia.
Lập tức, trán Sở Hầu gia máu chảy ồ ạt, cùng nhau chảy xuống với nước cùng lá trà.
Vinh Chiêu dọa hỏng, vội vàng xông lên trước ôm lấy Sở Hầu gia nói: "Sở lang, ta không phải là cố ý."
Sở Hầu gia đẩy Vinh Chiêu ra, lại bỏ qua hai đầy tớ tiến lên cố gắng giúp hắn băng bó, tự mình dùng khăn che trán.
Trong phủ này, ma ma cùng thái giám khẳng định là người của Vinh Chiêu, nhưng hộ vệ thì không nhất định. Sở Hầu gia thông suốt ra phủ công chúa, lại là hai ngày hai đêm không trở về.
Sau đó nàng khóc rống, liền cầm người bên cạnh trút giận. Vài ma ma bên người nàng thời khắc đều nơm nớp lo sợ, rất sợ sau một khắc chính mình liền sẽ trở thành một người bị công chúa trút giận kia.
Trong đó một ma ma phỏng đoán ra tâm tư Vinh Chiêu, nói: "Công chúa là cành vàng lá ngọc, như thế nào có thể chịu phải tức giận này. Chúng ta phải tiến cung bẩm báo với Thục phi nương nương, thỉnh nương nương làm chủ cho công chúa điện hạ, khiến người tìm phò mã gia về, chịu nhận lỗi với công chúa điện hạ, rồi đánh chết ngoại thất (vợ bé nuôi bên ngoài) kia."
Vinh Chiêu cam chịu, các nàng liền vào cung cầu kiến Mã Thục phi.
Thục phi nương nương nghe, mang các nàng đi chỗ Hoàng thượng khóc lóc cáo trạng. Nói hiện tại Vinh Chiêu là tường đổ mọi người đẩy, ngay cả phò mã đều dám khi dễ nàng, lại dám tìm ngoại thất.
Hoàng thượng nói với Mã Thục phi: "Trẫm không tin Sở phò mã sẽ tìm ngoại thất."
Lại lạnh lùng nói với mấy ma ma kia: "Các ngươi còn dám nối giáo cho giặc, cũng tức chết phò mã này, Vinh Chiêu đi am ni cô làm ni cô, các ngươi cũng sẽ bị đánh chết cho yên tĩnh."
Mấy ma ma kia vừa nghe, hù dọa một câu cũng không dám nói nữa, vội vàng về phủ công chúa.
Mã Thục phi chứng kiến thái độ Hoàng thượng như thế, trong lòng trầm xuống. Trước kia cho dù Ngự sử làm ầm ĩ thế nào, Hoàng thượng đều che chở Vinh Chiêu, nhưng lần này lại ngay cả lời nói bắt nó làm ni cô nói hết ra. Mã Thục phi cũng không dám nháo nữa, Vinh Chiêu hiện tại loạn trong giặc ngoài, ai cũng xa lánh nó, nếu như lại chiêu Hoàng thượng phiền chán, thật có khả năng bị lấy đi xuất gia. Bà ta hơi há mồm không dám nói lời nào nữa, hồi cung mình. Lại phái một ma ma đi phủ công chúa Vinh Chiêu, kêu Vinh Chiêu thành thật một chút, đừng có lại gây chuyện.
Sau đó, thái hậu lại phái một ma ma đến khiển trách Vinh Chiêu, kêu nàng ta phải trinh tĩnh hiền thục, lễ ngộ phò mã, đối xử tử tế nhà chồng, đè xuống ảnh hưởng không tốt.
Vinh Chiêu vừa mới thành thật một chút.
Hiện tại, chỉ cần phò mã gia có thể đàng hoàng ngây ngốc ở trong phủ công chúa, cho dù mặt lạnh không nói lời nào, trong lòng Vinh Chiêu cũng tốt hơn một ít.
Ngày hôm qua tiếp được của thiệp Trần A Phúc, Vinh Chiêu rất là không thói quen. Trong cái phủ này, đã có thời gian gần một năm không có ai chủ động đưa thiệp đến làm khách. Đến làm khách, đều là nàng ta hạ thiệp mời mọc. Nàng mời mọc mười người, có thể tới một người là không tệ rồi, đến vẫn là người không thể trêu vào nàng.
Nhưng nghĩ đến Trần A Phúc sinh một đôi nhi tử, nàng ta sờ sờ bụng của mình, trong lòng lại một trận như kim châm.
Trần A Phúc vào phòng, quỳ xuống dập đầu nói: "Nhi tức thỉnh an công chúa điện hạ, thỉnh an cha chồng."
Vinh Chiêu vừa nhìn nàng không mang hài tử đến, trầm mặt, hỏi: "Hài tử đâu, như thế nào không mang bọn họ đến dập đầu cho bản cung? Ta đây làm tổ mẫu ngay cả lễ ra mắt cũng đã chuẩn bị tốt ..."
Sở Hầu gia chen vào nói nói: "Con dâu đứng lên đi, ngồi xuống trả lời."
Vinh Chiêu há to miệng, vẫn không nói ra "Không thể lên".
Trần A Phúc nói: "Tạ công chúa điện hạ, tạ cha chồng." Liền đứng dậy ngồi đi trên mặt ghế bên cạnh.